Ta Cả Nhà Đều Tại Nhảy Đại Thần

Ta Cả Nhà Đều Tại Nhảy Đại Thần - Chương 212: Bản thân giá trị ngẩng cao đại ngỗng (length: 7934)

Ngày vừa sáng, Bách Thường Sinh định vào thành mua thịt, Bách Quả Nhi kéo Bách Phúc Nhi cùng nhau đi mua ngỗng con, Bách Phúc Nhi sợ chọn không được loại tốt, nói gì cũng đòi mang Khoai Lang theo, còn mang theo Bách Diệp Căn nhưng cậu ta không chịu, nhất định đòi đi chung.
Bách Đóa Nhi thấy vậy liền lôi kéo Bách Hoa Nhi, "Ta bà nội tối qua cho ta một lượng bạc, chúng ta đi mua hoa có được không?"
Bách Hoa Nhi càng lớn càng trầm tính, ngày nào cũng ở nhà làm việc nhà, không thì giúp hàng xóm may vá, giờ ít khi ra ngoài. Bách Đóa Nhi rủ nàng có chút động lòng, chủ yếu là chỉ may vá ở nhà đã không đủ chỉ.
Thế là, Bách Thường Sinh dẫn mấy cô con gái và ba đứa cháu, cộng thêm một con chó đi vào thành.
Hắn cảm thấy, áp lực thật lớn.
Vào thành vẫn là ghé nhà ở phố Trung Hưng trước, sau đó mọi người ai nấy đi mua đồ, sợ trễ chợ tan.
Chợ gia súc vẫn rất náo nhiệt, vừa vào là mùi các loại gia súc xộc vào mũi, Bách Phúc Nhi dắt Khoai Lang, Bách Quả Nhi dắt Bách Diệp Căn đi giữa chợ, mấy chị em thấy gì cũng thấy tò mò.
Đi dạo một vòng, Bách Quả Nhi hơi nản lòng, "Không có một con ngỗng nào?"
Bách Phúc Nhi cũng thấy lạ, thấy có một phụ nữ bán vịt, liền tiến tới hỏi, phụ nữ kia thấy hai cô gái muốn mua ngỗng thì hơi ngạc nhiên, "Hai cô nương, ta cũng hay tới đây bán vịt, chợ gia súc này quanh năm cũng chẳng thấy có mấy con ngỗng lớn, thứ đó đâu phải nhà nông bình thường nào cũng nuôi nổi."
Hai chị em không hiểu, nuôi ngỗng lớn lại có gì khác à?
"Thím ơi, tụi cháu muốn mua hai con ngỗng về nuôi, ngỗng khó nuôi lắm sao ạ?"
Người phụ nữ nghĩ dù sao cũng không có ai mua, hai đứa nhỏ trông có vẻ dễ nói chuyện, liền kể cho hai chị em nghe, "Ngỗng quý lắm chứ, nó ăn toàn thóc gạo rau cỏ với tôm cá, có ăn côn trùng đâu, tụi ta nào có nhiều lương thực vậy mà cho nó ăn, nuôi vịt con lời hơn, vịt dễ nuôi, cái gì cũng ăn, một năm đẻ trứng cũng nhiều hơn ngỗng lớn."
"Hai cô nương, hay là xem vịt đi, vịt dễ nuôi, tha hồ có trứng mà ăn."
Bách Quả Nhi lắc đầu, "Thím ơi, nhà cháu có vịt rồi ạ."
Bách Phúc Nhi hiếu kỳ, "Thím ơi, ngỗng lớn có phải đắt lắm không?"
"Đương nhiên là đắt rồi." Thấy hai chị em không hứng thú với vịt, phụ nữ kia cũng mất hứng, "Một con ngỗng lớn đáng giá mấy chục cân lương thực."
Bách Phúc Nhi cảm ơn rồi lập tức chậm rãi ra khỏi chợ gia súc, vừa ra khỏi cổng đã dò hỏi đường đến tửu lầu nổi tiếng nhất trong thành. Bách Quả Nhi vẫn còn mải suy nghĩ về việc một con ngỗng đáng giá mấy chục cân lương thực, vừa kéo tay Bách Phúc Nhi vừa kích động, "Phúc Nhi, ngỗng lớn đắt giá vậy sao?"
Bách Phúc Nhi cũng không hiểu, nàng từ nhỏ đến giờ chưa từng ăn ngỗng lớn.
Tửu lầu lớn nhất huyện Thương Khê tên là "Ăn phường cư", giờ đang vào buổi cơm trưa, khách ra vào rất đông, tiểu nhị đứng ở cửa tươi cười chào đón khách. Bách Phúc Nhi tiến tới cười tươi đưa hai đồng tiền đồng vào tay gã, "Tiểu ca ca, cho ta hỏi chút chuyện có được không?"
Trả lời câu hỏi lại có tiền, tiểu nhị đương nhiên là vui rồi, "Cô nương muốn hỏi gì?"
"Quán của các anh có bán thịt ngỗng không, thịt ngỗng có đắt không?"
Tiểu nhị cười nói: "Thịt ngỗng đương nhiên là đắt rồi, quán chúng tôi là tửu lầu lớn nhất thành, một ngày cũng chỉ bán được hai con ngỗng lớn thôi, một đĩa ngỗng om son phấn đã hết nửa lượng bạc."
"Vậy ngỗng lớn các anh mua ở đâu?"
Tiểu nhị này không chịu nói, chỉ nói là có người chuyên cung cấp, ngày nào cũng đưa hai con, "Hai con ngỗng lớn hết một hai bạc."
Nghe mức giá này, Bách Phúc Nhi rất kinh ngạc, nói cảm ơn rồi định về. Đi chưa được mấy bước thì nghe tiếng gọi sau lưng, "Có phải là Phúc Nhi cô nương không?"
Nghiêng đầu lại mới thấy là Lưu công tử hèn mọn và một đám nam tử mặc đồ xanh xanh đỏ đỏ. Mấy nam tử này nhìn có vẻ giàu sang, chắc mặc lụa là đây, xanh vàng đỏ lục, y như bảy nàng tiên.
Lưu công tử hèn mọn cười nói, "Thật là Phúc Nhi cô nương rồi."
Từ khi Bách Phúc Nhi chặn lại mấy con la lúc nãy, hắn đã thấy nha đầu này là người tốt, nhìn nàng rất thuận mắt.
"Phúc Nhi cô nương đến đây dùng bữa à?"
Bách Phúc Nhi lắc đầu, "Ta tới nghe ngóng chút chuyện thôi, giờ nghe ngóng xong rồi."
"Phúc Nhi cô nương muốn nghe ngóng chuyện gì?"
Bách Phúc Nhi vốn không định hỏi nữa, nhưng lại cảm thấy người giàu có như vậy chắc am hiểu về ngỗng lớn hơn, bèn tiện thể nói, "Ta tới hỏi chút về giá cả ngỗng lớn."
"Ngỗng lớn? Phúc Nhi cô nương định… nuôi ngỗng à?"
"Đó là một hướng đi hay đấy."
Rất nhanh Lưu công tử hèn mọn liền kể cho nàng nghe về giá cả ngỗng lớn. Theo lời Lưu công tử thì một con ngỗng lớn đáng giá khoảng bảy mươi cân gạo, cũng tương đương với hai mươi cân thịt bò, nhưng mà lại còn có giá mà không có hàng. Chủ yếu là ngỗng lớn ăn lương thực, mà lại còn ăn nhiều, lớn chậm, từ khi nuôi tới khi bán cũng không chỉ ăn mấy chục cân lương thực.
Cuối cùng còn nói, nếu nuôi được hai ba chục cân ngỗng trống, lại huấn luyện thành ngỗng chọi thì còn đáng giá mấy nghìn lượng.
"Lương vương ở kinh đô nuôi một ao ngỗng lớn, trị giá mười mấy vạn lượng, trong đó có một con ngỗng chọi tên Khôi Tinh, hung mãnh khác thường, đánh đâu thắng đó, một mình nó đã đáng giá cả vạn lượng."
Bách Phúc Nhi nghe mà hít một hơi, hóa ra ở mấy thành lớn như kinh đô người ta mới biết chơi. Chọi gà chọi dế thì nàng có nghe qua, chứ ngỗng chọi thì đây là lần đầu tiên.
Nàng từ nhỏ đến giờ chưa được ăn ngỗng lớn cũng phải, không ăn nổi.
Thấy vẻ ngơ ngác của nàng, Lưu công tử hèn mọn cười đùa nói: "Phúc Nhi cô nương giờ bắt đầu nuôi ngỗng, tầm bốn năm năm nữa thì tha hồ kiếm tiền."
Bách Phúc Nhi cười gượng một hồi, "Không làm lỡ thời gian dùng bữa của Lưu công tử."
Đợi nàng vừa đi, đám công tử bảy nàng tiên sau lưng Lưu công tử liền xúm vào, vị công tử từ kinh đô tới này, bọn họ lấy lòng còn chẳng được, không ngờ lại có thể cười nói vui vẻ với một cô thôn nữ, rốt cuộc cô ta từ đâu ra thế?
Về đến nhà ở phố Trung Hưng, Bách Quả Nhi liền than thở, cảm giác này khó chịu quá, rõ ràng biết đồ vật đó kiếm ra tiền, nhưng đáng tiếc mình không kiếm được, hoặc là ngay cả nguồn hàng cũng không có, thật là bất lực.
Bách Phúc Nhi chống cằm suy nghĩ, vẫn nên tìm cách nuôi vài con xem sao, trông nhà trông cửa cũng tốt, nàng nghe nói chồn thấy ngỗng lớn cũng chỉ dám nhìn chứ không dám bén mảng tới, rắn rết gì càng không dám tới gần, hung dữ vô cùng.
Ngô Cường hôm nay bán dược liệu đã thu mua được, đang dẫn người tới cân hàng. Con la lần trước nàng cho dùng được việc, thấy nàng còn vui vẻ chào hỏi, xem ra người ta sống ở đây cũng không tệ.
"Chốc nữa bảo cô phụ nói xem, nhờ ông ấy để ý giúp, mình mua mấy con ngỗng lớn về nuôi thử xem sao, từ từ rồi đến, chỉ không biết ngỗng có thích uống rượu hỏng không, có ăn được kẹo mạch nha hay cơm thừa không."
Bách Quả Nhi gật đầu đồng tình, vừa buồn ngủ lại vừa hăng hái nói, "Ngươi nói đúng đấy, mình mua mấy con về thử trước, từ từ rút kinh nghiệm là được."
"Nhị tỷ, Tam tỷ, các tỷ ăn kẹo hay bánh phù dung?"
Một tay cầm kẹo, một tay cầm bánh phù dung, Bách Diệp Căn cười tươi rói, đây mới là mục đích đi theo của cậu đây mà, có thật nhiều đồ ăn ngon, thích quá đi.
(Hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận