Ta Cả Nhà Đều Tại Nhảy Đại Thần

Ta Cả Nhà Đều Tại Nhảy Đại Thần - Chương 703: Thành bên trong này hai ngày không tầm thường (length: 8631)

Bách Thường Đạo lăn lộn trong quan trường nhiều năm, kinh nghiệm của hắn đương nhiên không phải hạng người mới bước chân vào như Vệ Vân Kỳ có thể so sánh, hơn nữa hắn có ý kết giao, nói vô cùng kỹ càng, Vệ Vân Kỳ quả thực được lợi không nhỏ, những vấn đề kiến thức nửa vời trước đây đều đã tỏ tường, cảm thấy chỉ riêng những kinh nghiệm này thôi, hắn có vung ra ngoài một vạn lượng cũng không mua được.
Vệ lão gia cùng Vệ Vân Tinh phụ t·ử càng cảm thấy Bách Thường Đạo lợi h·ạ·i, ngẫm lại người ta năm đó đường đường chính chính thi khoa cử mà ra, từng bước một leo lên tới vị trí hôm nay, nếu như ngày thường ông ta chỉ điểm nhiều hơn, nhi t·ử (nhị đệ) của họ sẽ được hưởng vô cùng, chẳng phải mạnh hơn so với việc t·á·t hai mươi vạn lượng ở phủ An đại tướng quân mà kết quả chỉ nổi lên hai cái bọt nước nhỏ nhoi hay sao?
Xét cho cùng cũng là thân t·h·í·c·h cả mà.
Bách Thường Đạo cũng thông qua những lời chắp vá mà thăm dò được hư thực của Vệ gia, dù chỉ là bề ngoài thôi cũng đủ làm hắn chấn kinh, một bên là Bách gia Tây Nam, một bên là Vệ gia, cả hai đều là những kẻ không t·h·i·ế·u tiền, giàu có mà không có chỗ tiêu, Vệ Vân Kỳ có được ngày hôm nay, ngoài trừ bản lĩnh của chính hắn ra, một nửa nguyên do là dùng tiền mở đường, điều này càng thêm kiên định ý tưởng muốn t·r·ó·i hai nhà vào cùng một thuyền.
Vệ gia t·h·i·ế·u những thứ hắn có, còn những thứ hắn t·h·i·ế·u thì Vệ gia lại có, còn chờ gì nữa?
Với việc cả hai bên đều có ý muốn kết giao, buổi gặp mặt hôm nay có thể nói là tương đối viên mãn, lúc về phủ Bách phu nhân nhìn những món quà Vệ gia tặng mà cảm khái, "Trước đây Vệ t·h·i·ế·u phu nhân tới cửa, mang lễ vật tới bình thường, chỉ cần nhìn là biết chưa nắm chắc được tình hình nên chuẩn bị tới dò xét hư thực, còn quà hôm nay có thể thấy được, họ nguyện ý kết giao với chúng ta."
Bách Thường Đạo cũng rất hài lòng với chuyến đi hôm nay, "Cái gọi là một cây chẳng c·h·ố·n·g vững nhà, cho dù Bách gia Tây Nam có Vệ Vân Kỳ vị tướng quân này bảo hộ, nhưng quyền lực của Vệ Vân Kỳ căn bản không vươn tới được Tây Nam, họ có thể lựa chọn chỉ có An đại tướng quân, nghe ý tứ hôm nay thì tiêu hành dưới trướng An đại tướng quân cũng có chút quan hệ với Bách gia."
"Tri phủ mới nhậm chức ở Tây Nam là đồng môn của ta năm đó, mấy năm nay vẫn có liên hệ với ta, lát nữa ta sẽ viết một phong thư gửi đi, nhờ hắn thay ta trông nom Bách gia."
Bách phu nhân gật đầu, "Cách này hay, dệt hoa tr·ê·n gấm thì dễ đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi thì khó, nếu Bách gia Tây Nam thực sự gặp phải vấn đề hóc b·úa, nhờ vào thế của ngươi mà giải quyết thỏa đáng, họ tự nhiên sẽ hiểu được phải làm như thế nào."
"Chỗ An đại tướng quân có người thân thích đáng tin cậy để dựa vào sao?"
Hai vợ chồng ở đây thương nghị xem sau này sẽ thân cận với Bách gia Tây Nam cùng với Vệ gia như thế nào, người Vệ gia cũng đang thương nghị, Vệ Vân Tinh cảm thấy đối phương chỉ muốn tiền tài để chuẩn bị h·o·ạ·n lộ cho mình, tiền của họ cho ai mà chẳng là cho?
An đại tướng quân cũng lấy của họ không ít, khẩu vị càng ngày càng lớn, lỡ như sau này có mâu thuẫn gì thì vẫn có thể trở mặt như thường, vả lại họ không thể chỉ dựa vào một mình An đại tướng quân, như vậy quá làm cho người ta không nỡ.
Nhưng Bách gia thì không giống, "Nói thẳng ra, chỉ bằng vào chút huyết th·ố·n·g kia, cho dù là tru cửu tộc cũng vẫn phải cùng nhau, nhiều nhất cũng chỉ là gây ra mâu thuẫn nội bộ, ra bên ngoài vẫn phải giữ thể diện tình cảm, ta cảm thấy có thể kết giao."
Vệ Vân Kỳ cũng cảm thấy có thể, nói hôm nay hắn nói chuyện nửa ngày với Bách Thường Đạo thu hoạch được rất nhiều, có mấy lời còn trực kích điểm trúng chỗ yếu, giúp hắn t·h·i·ế·u đi rất nhiều đường quanh co.
"An đại tướng quân là một con đường, nhưng trong đám văn thần cũng phải có người của mình, hiện tại không có trận đ·á·n·h, quyền lực của văn thần còn lớn hơn võ tướng nhiều."
Huống chi đám người đọc sách kia đều là rắc rối khó gỡ, cái gì một thầy giáo dạy ra, cái gì đồng hương cái gì đồng môn, chọc vào một cái là chọc vào tổ ong vò vẽ, bọn họ võ tướng chịu t·h·i·ệt thòi thực, không có nhiều quan hệ để k·é·o, thường thường ở triều đường đều bị văn thần ấn mặt xuống đất ma s·á·t.
Họ cần gấp một văn thần có thể tới bảo vệ hắn.
Ngáp một cái, Bách Phúc Nhi nghe bọn họ nghị luận, không p·h·át biểu ý kiến, mọi người đều đang trần t·h·u·ậ·t hiến kế, nàng cũng không cần phí cái đầu óc này.
Chỉ cần định ra được về sau cùng đối phương ở chung như thế nào là được rồi.
Cũng không biết có phải hay không là rét tháng ba tới, vốn dĩ ngày nắng ấm cao chiếu, sau một giấc ngủ dậy bỗng nhiên lại có thêm hai phần lạnh lẽo, Bách Phúc Nhi x·u·y·ê·n thêm một cái áo, ngẩng đầu nhìn trời, x·á·c định rét tháng ba là thật tới rồi.
"Đợt rét tháng ba này chắc cũng không đặc biệt lợi h·ạ·i, chỉ c·h·ế·t no nửa tháng rồi thôi."
Bách Phúc Nhi hỏi Tiểu Bắc Tùng về tình hình, biết được ba thước vải bố đều đã p·h·át xuống hết, trạng thái làm việc của mọi người cũng tốt, liền yên tâm.
"Càn Nguyên quan cũng muốn khai hoang, họ t·h·i·ế·p ra bố cáo, không ít người nhà vì c·ô·ng đức đều phân c·ô·ng người đi hỗ trợ, khá nhiều người chủ động đi làm giúp, khoản này chúng ta thật sự là không so được."
Th·e·o như lời Tiểu Bắc Tùng, Vệ Vân Tinh rất cảm khái, "Bất quá Càn Nguyên quan không tự mình làm, họ sẽ khai thác đại khái trước, sau đó đo đạc, cuối cùng chia ruộng cho tá điền, năm thứ nhất không thu tiền thuê đất, năm thứ hai thu ba thành, năm thứ ba thu bốn thành, ba năm sau cứ theo lệ bình thường mà thu."
Điểm này Bách Phúc Nhi vậy mà không biết, nhưng cũng có thể lý giải, đạo quan chỉ có bấy nhiêu người, đâu ra c·ô·ng phu cả ngày nhìn chằm chằm chuyện khai hoang trồng trọt như này.
Vệ Vân Tinh lại nói, "Hôm qua Tạ Võ bọn họ đào khe nước moi được một bộ hài cốt, đã thỉnh người của nha môn đến xem, nhưng chỗ đó vốn dĩ là bãi tha ma cũ, nha môn cũng không còn biện p·h·áp nào khác, Hữu Khắc đạo trưởng của đạo quan nói chuyện di dời hài cốt ở bãi tha ma đã được tiến hành, đợi khi khu mộ tập tr·u·ng được tu chỉnh xong sẽ di dời, đến lúc đó làm một cái đạo tràng siêu độ là tốt rồi."
Lúc này mới cảm thấy đám người Tạ Võ cũng coi như không tệ, người ta một chút cũng không sợ, nên làm gì làm nấy, không hề chậm trễ.
Bách Phúc Nhi cũng bất giác đắc ý ra mặt, dù sao cũng là chuyện đã sớm dự liệu được, nói thêm vài câu, Vệ Vân Tinh liền nói đợi hơn hai tháng nữa sẽ có trà xuân từ Tây Nam chuyển tới, giờ hắn đang rất nhiệt tình, phải biết rằng buôn bán của nhà giờ còn dễ dàng hơn trước kia nhiều.
Tối hôm đó Vệ Vân Kỳ không về, chỉ p·h·ái Nguyên Khởi tới báo có việc khẩn, đồng thời dặn dò nàng hai ngày này đừng ra khỏi cửa.
Bách Phúc Nhi lập tức hiểu rõ là ý gì, xem ra là hành động rồi.
Nghĩ dù sao cũng không có việc gì, liền ở nhà trông nom mấy đứa tiểu t·ử đọc sách, còn nói năm nay kỳ t·h·i mùa xuân sẽ dẫn chúng đến xem ở cổng trường thi, sau khi thi xong cũng sẽ dẫn đi, thậm chí cả lúc yết bảng cũng muốn đi, mấy đứa tiểu t·ử không hiểu nên có chút khẩn trương.
"Tuy rằng các ngươi còn cách bước này rất xa, nhưng đi xem một chút cũng không có gì sai, xem những học sinh đó hăng hái đi vào như thế nào, đi ra làm sao, xem lúc yết bảng những người kia hưng phấn và thất lạc ra sao, sẽ tốt cho các ngươi thôi."
Mấy đứa tiểu t·ử lập tức một mặt nghiêm túc, cũng không biết có phải Bách Phúc Nhi ảo giác không, cảm giác tiếng đọc sách lớn hơn một chút.
Vệ Vân Kỳ liền hai đêm cũng chưa trở lại, trong lúc đó Tào phu nhân tới một chuyến, ngoài việc dò hỏi về quan hệ giữa Bách Phúc Nhi và Bách đại nhân ra, cũng nói về chuyện thành bên trong hai ngày nay không tầm thường.
"Trong lòng thấy lo lắng quá."
Bách Phúc Nhi cười nói: "Có gì mà phải lo, chủ yếu là chúng ta lo lắng cũng không giải quyết được gì, tướng quân nhà ta còn dặn người đến nói một câu là buổi tối không về, chứ đến nay đã hai ngày rồi mà chẳng có tin tức gì cả."
"Cứ từ từ chờ thôi."
Tào phu nhân cũng cười, "Vẫn là ngươi có phúc khí tốt, vị Bách đại nhân kia dựa vào thành tích nổi bật mà lên, lần này lưu kinh đối với ngươi mà nói có thể là đại hảo sự, nhà có thêm một mối thân t·h·í·c·c như vậy quả là khác biệt nhiều, sau này ngươi muốn tham gia yến hội gì là biết ngay."
Bách Phúc Nhi cũng ra vẻ vui vẻ, trong lòng lại thầm thán phục tin tức của Tào phu nhân thật lợi h·ạ·i, việc này mới có mấy ngày mà bà ta đã biết rồi.
(hết chương).
Bạn cần đăng nhập để bình luận