Ta Cả Nhà Đều Tại Nhảy Đại Thần

Ta Cả Nhà Đều Tại Nhảy Đại Thần - Chương 642: Ngươi tại sao lại muốn giúp nàng? (length: 7762)

Mã nhi này một tiếng kinh hô làm Bách Phúc Nhi giật mình, theo trong túi mò ra một lá bùa dán lên cổ ngựa, con ngựa cảm thấy dễ chịu, Tiền phu nhân cũng thấy đỡ hơn chút, cái hơi lạnh quấn quanh toàn thân tựa dây thừng siết chặt lấy nàng, ánh mắt thèm thuồng nhìn lá bùa trên mông ngựa.
"Ha ha ha ha, thoải mái quá, ngươi lại đây a, ha ha ha~~~"
Mã nhi đắc ý, cảm thấy mình đột nhiên có được kim chung tráo thiết bố sam, gan lớn còn dám chủ động khiêu khích Tiền phu nhân, đúng hơn là khiêu khích âm khí trên người Tiền phu nhân.
Bách Phúc Nhi khóe miệng hơi giật, cảm thấy từ khi có con la lớn, gia súc trong nhà có chút không bình thường, mắt nhìn Tiền phu nhân, "Tiền phu nhân, trên đường lớn thế này đón xe không hay đâu."
"Vệ thiếu phu nhân, ta đây thực sự là đường cùng rồi, ngàn sai vạn sai đều do ta sai, cầu xin ngươi, mau cứu ta."
Dáng vẻ của Tiền phu nhân chọc không ít người đi đường ném ánh mắt tò mò, Bách Phúc Nhi liếc mắt thở dài, "Lên xe đi."
"Ấy ấy, đa tạ thiếu phu nhân."
Nói rồi liền nhanh chóng lên xe, Tam Tuyền tiếp tục lái xe trở về, Bách Phúc Nhi nhìn Tiền phu nhân co rúm lại, "Tiền phu nhân, chuyện này đạo trưởng chắc đã nói với ngươi, cởi chuông phải do người buộc chuông."
Lời còn chưa dứt thì Tiền phu nhân đã nói, "Vệ thiếu phu nhân, chuyện này ta cũng có nỗi oan, hai tên gia nhân bị đánh chết kia tay chân không sạch sẽ, ta đánh chết bọn họ lần đó là vì chúng trộm đồ hoàng thượng ban thưởng, tướng quân nhà ta mấy năm nay nam chinh bắc chiến, cũng được chút ban thưởng, đồ hoàng gia ban thưởng sao có thể bị mất, huống chi lại bị ăn cắp, nếu truyền ra ngoài tướng quân nhà ta cũng sẽ bị liên lụy."
"Ta cũng biết không thể tùy ý đánh chết bọn họ, nên giao cho nha môn, nhưng đưa đi qua thế tất sẽ bị tra xét ra, chuyện này cũng không giấu được, ta vốn muốn đánh bọn chúng một trận rồi bán đi, ai ngờ trong nhà võ tướng dùng quân côn, người liền bị đánh chết."
"Còn về đôi mẹ con kia, vốn ý của ta là không để cái thai trong bụng kia sinh ra, là đứa con di nương không an phận tự làm mình chết."
Tiền phu nhân nói mình vô ý, Bách Phúc Nhi lên tiếng, "Không quản ngươi vô tình hay cố ý, hay là ngươi có nỗi khổ tâm gì, sổ sách này chắc chắn tính trên đầu ngươi."
Nàng tò mò là Tiền phủ có phải có điều kiện tiên thiên gì không, sao mà ai chết cũng thành lệ quỷ?
Sư phụ nàng nói bình thường dù có oan khuất lớn đến đâu thì người ta cũng phải xuống địa phủ cáo trạng rồi chuyển thế, đòi nợ, muốn biến thành lệ quỷ phải có oán khí lớn, hoặc có điều kiện xúc động.
"Vệ thiếu phu nhân, ngàn sai vạn sai đều do ta, ta thành tâm hối cải, xin cô mau cứu ta, đại ân đại đức ta suốt đời khó quên."
Nói rồi quỳ xuống với Bách Phúc Nhi, Bách Phúc Nhi giơ tay đỡ tay nàng, "Đạo trưởng có thể cứu ngươi chắc chắn sẽ cứu, chuyện này không lẫn lộn ân oán cá nhân, điểm này cô yên tâm."
"Ta cho cô uống viên thuốc an thần, chuyện này chưa chắc đã thật sự ra chuyện, đối phương dính nhân mạng cũng coi như hủy, đạo trưởng cũng không để chúng lấy mạng cô, ảnh hưởng của chuyện này vẫn còn phía sau."
Muốn làm điều tốt là không thể nào, bất quá Tiền tướng quân mà về, đó có thể là một vị tướng lĩnh đầy sát phạt khí, ông ta về phủ thì vận khí của Tiền phủ sẽ khác biệt.
"Cô cứ tạm về trước đi, đạo trưởng buổi chiều sẽ đến phủ, buổi tối cũng sẽ ở lại, cô thuyết phục được người ta bỏ qua cho cô không thì xem bản lĩnh."
Tam Tuyền dừng xe, Tiền phu nhân hận không thể đóng đinh mình trong toa xe không xuống, "Về đi, chuyện gì cũng cần chính cô đối mặt."
Tiền phu nhân bất đắc dĩ xuống xe, nhìn lá bùa trên mông ngựa muốn mở miệng xin, Tam Tuyền không cho cô ta cơ hội, cho xe đi thẳng, vừa đi chưa đầy ba trượng, Tiền phu nhân lại thấy dây thừng băng lạnh quấn lấy mình, làm cô ta cực kỳ khó chịu.
"Cô nương, sao cô lại muốn giúp nàng ta?"
Trong xe, Thải Vân khó hiểu.
Bách Phúc Nhi lấy ra một viên kẹo bạc hà bỏ vào miệng, "Ta mà không quản gì thì sư phụ về sẽ trách tội, với cả cô nương nhà ngươi sau này còn muốn ở kinh thành, quá vô tình cũng không tốt."
Làm người sao mà khó quá.
Thải Vân cũng thở dài, quá phức tạp.
Xe vừa đến cửa Vệ gia, Bách Thường Tiêu vui vẻ từ xe la xuống, Bách Phúc Nhi vừa thấy liền để ý cái xe la, "Mua cả xe lẫn la rồi sao?"
"Mua rồi."
Bách Thường Tiêu kích động không kiềm chế được, "Hôm qua mới mua, con la này mới ba tuổi, là lúc làm việc tốt rồi, xe thì hai bánh, hôm qua ta thu dọn một hồi, cũng không tệ."
Hắn giờ đã có xe rồi, tối qua kích động cả đêm không ngủ được.
Bách Phúc Nhi tiến lên xem xét kỹ, con la có vẻ chưa quen, hơi sợ người, lùi về sau hai bước, nhưng theo kinh nghiệm xem la của cô thì con la này tốt.
Bách Thường Tiêu nói, "Con la này với cái xe cộng lại hết tám lượng rưỡi bạc, ta ghi sổ sách cả rồi."
Bách Phúc Nhi dặn phải cho la ăn tốt một chút, "Nó ăn ngon thì làm việc cũng trơn tru hơn."
Bách Thường Tiêu cũng nói không thể tiết kiệm khoản này, lại nói đến việc khai hoang, "Ý của đạo trưởng là muốn đợi một thời gian mới khai hoang, ta nghĩ lúc này nên đi đóng ít khảm đao cuốc các nông cụ khác, còn phải tìm người đan giỏ rá các thứ, mọi thứ liên quan đều phải chuẩn bị đầy đủ, đều cần dùng tới."
Bách Phúc Nhi không có ý kiến, "Ngươi là người quản, ngươi cứ sắp xếp, với cả ngươi có thể tìm hai người giúp, sai vặt cũng được."
Bách Thường Tiêu gật đầu, nói thêm vài câu mới vui vẻ lái xe đi, Thải Vân quay đầu, "Cô nương, cô nói xem có khi nào người ta đưa cả họ hàng vào không."
Nếu làm được việc còn dễ, mà làm không được chẳng phải ăn hết cơm của cô nương nhà nàng sao?
Bách Phúc Nhi vào nhà, "Ta tin hắn sẽ không."
"Nhưng sẽ gây khó mới là thật."
Sự thật đúng như cô đoán, Bách Thường Tiêu vừa đánh xe đến tòa nhà ngõ Thanh Y thì thấy anh cả chị dâu đang chờ ở cổng, thấy hắn từ trên la xuống, chị dâu liền xông lên, "Nhị đệ, xe la này là Vệ gia mua cho?"
"Không phải."
Bách Thường Tiêu sau một lần lại một lần được Bách Phúc Nhi nhắc "Anh em ruột rạch ròi", nên cũng cẩn trọng hơn, "Đây là Vệ gia cho ta dùng, xe la vẫn là của Vệ gia."
"Anh cả chị dâu tìm ta có việc?"
Bách Thường Hữu xoa xoa tay, hơi xấu hổ, "Hay là vào trong nói?"
Bách Thường Tiêu gật đầu, đưa con la theo cửa hông vào chuồng, cho nó ăn cám hỗn hợp xong mới vào phòng ngủ, nhà ngõ Thanh Y giờ trừ cặp vợ chồng coi nhà thì chỉ còn hắn ở, nhưng hắn vẫn giữ phép chỉ ở trong phòng mình hoạt động, những nơi khác đều không đi.
Chị dâu Phùng thị đây là lần đầu đến, thấy tòa nhà rộng rãi mắt liền lộ vẻ ghen tị, "Nhị đệ, mỗi mình đệ ở đây thôi sao?"
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận