Ta Cả Nhà Đều Tại Nhảy Đại Thần

Ta Cả Nhà Đều Tại Nhảy Đại Thần - Chương 728: Thời gian liền là như vậy phí thời gian (length: 7833)

Bách phu nhân liên tục hai ngày đều đến, chắc chắn là có chuyện quan trọng, đợi Bách Phúc Nhi đến thì nàng đã cùng Vệ phu nhân cùng với Văn thị nói chuyện rồi, thấy Bách Phúc Nhi tới trước tiên hàn huyên vài câu rồi nói rõ ý đồ, nguyên lai là Thừa Bình quận vương phủ mấy ngày nữa có cái ngắm hoa yến, nói là ngắm hoa yến nhưng thật ra là mở tiệc chiêu đãi các cô nương vừa độ tuổi cùng các c·ô·ng t·ử để thân cận.
"Chúng ta mới vừa về không lâu, những người tốt hơn một chút đều chưa quen thuộc, Thừa Bình quận vương phủ thiếp mời tự nhiên cũng chưa lấy được, ta là nghĩ nếu như ngươi nhận được, có thể mang Lam Ngọc cùng đi không?"
Bách phu nhân hai con trai một con gái, đều đã đến tuổi nói chuyện hôn sự, vốn ở nhiệm sở nên nói chuyện, cân nhắc đến việc về kinh thành, liền muốn đợi về kinh thành rồi mới tính chuyện hôn sự cho con cái, người thì đã về, nhưng nhiều năm ở kinh thành bọn họ không quen thuộc lắm với các nhà, việc này tự mình đi nói không dễ dàng.
Viên gia bọn họ trước kia dù là bá phủ, nhưng làm sao so được với quận vương phủ đang như mặt trời ban trưa, hai nhà căn bản không có lui tới, nếu không phải chị dâu bên nhà mẹ đẻ nàng nói Vệ t·h·iếu phu nhân có thể sẽ nhận được thiếp mời của Thừa Bình quận vương phủ, thì nàng cũng không biết làm cách nào.
Đối mặt với ánh mắt tha thiết của Bách phu nhân, Bách Phúc Nhi có chút khó xử, không phải nàng không muốn, mà là nàng không biết.
Thấy ánh mắt nàng nhìn Vệ phu nhân thì Vệ phu nhân cũng nói chưa nhận được, kết quả lời vừa dứt người gác cổng liền báo có người của Thừa Bình quận vương phủ mang thiếp mời đến.
"Mời nhị t·h·iếu phu nhân ngày hai mươi tám đến phủ dự tiệc."
Bách Phúc Nhi nhận thiếp mời xem, thoải mái mở miệng, "Nếu có thiếp mời, Lam Ngọc có thể lấy thân phận là đường muội không cùng chi đến cùng ta."
Lại nói: "Ta mới nhận được thì rõ ràng thiếp mời còn chưa đưa xong, nói không chừng chờ ngươi th·e·o này trên đường trở về thì thiếp mời đã được đưa đến phủ thượng."
Bách phu nhân cười cảm ơn nàng, sau đó cảm khái rời kinh quá lâu, nhiều người và sự đã đổi thay, lần này trở về có thể nói hoàn toàn không thuận lợi như nàng dự đoán.
Sau đó quay sang Vệ phu nhân cùng Văn thị nói về sự gian nan trong hôn sự của con cái, ở điểm này ba người đều có chủ đề chung, đặc biệt là Vệ phu nhân càng cảm xúc hơn, nếu không có Phúc Nhi, nhị tiểu t·ử nhà nàng còn không biết lấy ai.
Có lẽ hiện tại vẫn còn là lưu manh, bằng không thì đã rơi vào ma trảo của Ôn Gia quận chúa, nếu vậy, bà mẹ chồng như nàng chỉ sợ phải lo việc tang lễ.
Ba người cứ thế nói chuyện không dứt, từ chuyện chọn con dâu đến chọn con rể, nào là gia thế nhân phẩm tài học vân vân, không gì không nói tới, nghe những yêu cầu của các nàng, Bách Phúc Nhi lại thấy may mắn vì mình đã gả, nếu không chắc là không gả được.
Một lát sau Bách phu nhân liền nói muốn về, Vệ phu nhân đương nhiên muốn giữ nàng lại ăn cơm, Bách Phúc Nhi cũng nói hôm nay mới làm điểm tâm, thế nào cũng phải đợi điểm tâm ra lò rồi cho Lam Ngọc mang hai miếng về.
Vì vậy, Bách phu nhân lại ở lại, đúng lúc Tào phu nhân đến tìm Bách Phúc Nhi nói chuyện, thấy Bách phu nhân cũng ở đó đầy mặt tươi cười hàn huyên, phải biết rằng hôm nay nàng đến là muốn thông qua Bách Phúc Nhi để kết giao với Bách phu nhân, người nhà nàng nói, đường làm quan của Bách đại nhân tuyệt không chỉ có thế.
Vệ tướng quân từ th·e·o có được mối hôn sự này thì thuận nước đẩy thuyền, những người trước kia chế giễu hắn cưới thôn cô cũng ngậm miệng, hiện tại Vệ t·h·iếu phu nhân đã biến thành cháu gái của Bách đại nhân, thêm vào đó Bách gia tây nam vốn không yếu, hiện tại Vệ t·h·iếu phu nhân đã là người có thân phận rồi.
Bách Phúc Nhi đầu tiên giới thiệu đôi bên một phen rồi cười nói: "Ta và Tào phu nhân giao hảo, Tào phu nhân đã giúp ta rất nhiều, khi mới đến kinh thành ta không hiểu nhiều điều, đều là Tào phu nhân dạy ta, đến bây giờ cũng thường x·u·y·ê·n nhắc nhở ta."
Tào phu nhân cũng cười nói nàng và t·h·iếu phu nhân là vừa mắt nhau, nên thích nói chuyện với nàng, Vệ phu nhân là người đầu tiên mở miệng cảm tạ.
Tào đại nhân hiện tại là Binh bộ thị lang, vị trí này không thấp, Bách phu nhân tự nhiên cười hàn huyên, có lòng muốn kết giao, trên cơ sở hai bên đều hợp tác, tràng diện có thể nói tương đối hài hòa.
Nghe Bách phu nhân có ý định nói chuyện hôn sự cho con cái, Tào phu nhân lập tức tỉnh táo, người ta là người bản địa kinh thành, biết rõ tình hình các nhà, bèn đem không ít c·ô·ng t·ử cô nương vừa độ tuổi ra kể lể, Bách phu nhân lập tức như gặp được tri kỷ, hận gặp nhau quá muộn.
"Nếu nói c·ô·ng t·ử xuất sắc nhất kinh thành phải kể đến đại c·ô·ng t·ử Phòng Nghi An trong tr·u·ng thư lệnh phủ, dung mạo kia là nhất đẳng hảo, văn tài thượng thừa, ngay cả c·ô·ng phu cũng không tầm thường"
Vốn muốn đi xem bánh quy, Bách Phúc Nhi cẩn thận lắng nghe, Phòng Nghi An này có thể là c·ẩ·u đồ vật trong miệng Ôn Gia quận chúa, "Ta nghe nói Phòng phu nhân ỷ vào con trai xuất sắc mà rất kén chọn?"
Bách phu nhân xúc động gật đầu, đích x·á·c là đ·ĩnh kén chọn, đại tẩu nhà mẹ đẻ nàng đã nói với nàng điều này trước đó, kết quả sai người đến hỏi còn bị Phòng phu nhân gh·é·t bỏ một trận, nghe ý bà ta dường như chỉ có c·ô·ng chúa quận chúa mới xứng với con trai bà ta.
Tào phu nhân cười nói: "Con trai xuất sắc mà, tự nhiên bà ta phải kén chọn một chút."
Bách Phúc Nhi lại hỏi vị Giang gia cô nương kia, kết quả vừa hỏi Tào phu nhân liền xua tay, "Cái này mới là tạo nghiệp, đáng tiếc Giang cô nương kia một thân tài hoa, chưa đính hôn."
Nếu nói khuê tr·u·ng chưa đính hôn mà lại châu thai ám kết, nghĩ đến chuyện cô nương kia vài lần tìm c·h·ế·t, nàng vẫn nên t·h·i·ếu tạo khẩu nghiệp thì hơn.
Bánh quy ra lò, không giống loại bánh hương trước kia, lần này mang đậm mùi sữa, vừa bưng vào mấy người đã nhìn sang, "Điểm tâm mới ra?"
"Mới ra à?" Bách Phúc Nhi mời mọi người thưởng thức, "Hôm qua Dung Huệ quận chúa đến đây, nói tổ mẫu nàng sinh nhật, nhờ ta làm một chút điểm tâm chưa từng thấy bên ngoài, hôm nay làm cái này, mọi người thử xem trước."
"Nhanh nếm thử xem cảm giác thế nào?"
Mấy người nếm tự nhiên là khen ngon, mang mùi sữa xốp giòn, tan trong miệng, ăn một miếng bánh quy này lại uống một ngụm trà nhài, cực kỳ hài lòng thoải mái.
Bách phu nhân đặt bánh quy xuống, hỏi: "Dung Huệ quận chúa kia có phải là quận chúa của Tề vương phủ không?"
Bách Phúc Nhi gật đầu nói đúng, Bách phu nhân và Tào phu nhân đều cười, nghĩ thầm người không thể xem bề ngoài, vị t·h·iếu phu nhân này mới đến bao lâu, Thành vương phủ thì không nói, đến cả Tề vương phủ cũng giao du với nàng.
Nhìn thấy thần sắc của hai người Vệ phu nhân là toàn thân thoải mái, từ th·e·o việc Phúc Nhi làm chủ ở bên ngoài thì cuộc sống của bà tốt hơn rất nhiều.
Thời gian cứ trôi đi trong những cuộc nói chuyện phiếm này, đợi đến tối Vệ Vân Kỳ trở về hỏi nàng ban ngày làm gì thì Bách Phúc Nhi hai tay buông xuôi, trừ làm cái bánh quy ra thì không làm gì cả.
Nhưng nàng nói Ôn Gia quận chúa kể cho nàng nghe chuyện của Phòng Nghi An, "C·ô·ng t·ử ở kinh thành đều chơi bời buông thả như vậy sao?"
Vệ Vân Kỳ k·é·o nàng ngồi xuống đùi mình, "Ai mà biết được, nhưng loại người đạo mạo giả tạo kỳ thật đầy bụng chuyện nam đạo nữ xướng không phải là không có."
Vừa nói vừa véo eo nàng, tranh c·ô·ng mà mở miệng, "Người giữ mình trong sạch như ta rất ít gặp đấy, vui vẻ không?"
Bách Phúc Nhi bật cười ha ha hai tiếng, "Vui vẻ, xin ngươi tiếp tục giữ vững nhé."
(hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận