Ta Cả Nhà Đều Tại Nhảy Đại Thần

Ta Cả Nhà Đều Tại Nhảy Đại Thần - Chương 278: Ngao đường quả thực quá khó (length: 7719)

Xưởng đường đỏ Bách gia chính thức khai trương, lễ khánh thành kết thúc trong tiếng pháo nổ rền vang, sau đó mọi người liền giải tán, vì xưởng sắp đóng cửa, sau này không thể tự tiện vào nữa.
Bách Phúc Nhi là người được giữ lại để hướng dẫn kỹ thuật, hai lò nguội cùng nhau đốt, ngọn lửa quét qua củi khô trong nháy mắt liền bùng cháy dữ dội trong lòng bếp, đợi lửa mạnh thì từng khối gỗ được chẻ cẩn thận bỏ vào, rất nhanh cái vạc lớn đầu tiên cũng nóng lên.
Hiện giờ trong nồi vẫn đang đun nước.
"Cái cối xay đá này dùng thích thật, mía cho vào là ép ra nước mía ngay."
"Ái chà, sao nước mía này lại xanh lè thế kia, trông có vẻ không đúng lắm."
Bách Phúc Nhi đứng một bên, cũng không giải thích cho mọi người, chỉ nói: "Đúng đấy, các ngươi xem vừa ép ra thì hơi vàng, chậm rãi mới xanh."
"Bã mía để riêng một bên, đợi nhiều thì ôm ra góc bờ tường thông gió, phơi khô làm củi đốt."
Cối xay đá chạy nhanh, rất nhanh đã ra một thùng lớn nước mía, một bên dựng giá gỗ vững chắc, ở giữa giá gỗ treo một thanh thập tự lớn, một tấm vải màn lớn bốn góc buộc chặt vào bốn góc thập tự, bên dưới là thùng lớn, bây giờ việc cần làm là múc từng bầu nước mía vừa ép vào tấm vải màn lọc, nước mía đã lọc rồi mới có thể đổ vào cái vạc lớn thứ nhất.
Người nhóm lửa cảm khái, "Thảo nào cái lò này cháy không thể ngơi tay, lửa lớn như vậy mà vẫn không nhanh sôi được thùng nước thứ nhất, ta thấy rất nhiều luồng lửa chạy theo đường hầm ra phía sau."
Bách Thường Phú gật đầu, "Cái nồi nước đầu tiên đã đun sôi rồi, còn cái nồi cuối kia mới chỉ hơi nóng tay, xem ra không đến chiều thì không mở nồi ra được."
Bách Phúc Nhi khẽ chau mày, mấy ngày nay nàng vẫn luôn cố gắng nhớ lại quá trình làm đường, chuyện này khác với việc nhỏ nhặt ở nhà, thấy nước trong nồi lớn thứ nhất rất lâu mới sôi thì hiểu rằng mẻ đường này chất lượng không ra gì.
"Chúng ta mới bắt đầu đốt, cả cái bếp cũng chưa hoàn toàn khô ráo, mẻ này đun lâu là phải, mẻ sau phải nhớ kỹ, yêu cầu của mẻ đầu tiên là phải nhanh sôi."
"Ý là sao, là phải dùng lửa lớn đốt nhanh, nếu đun chậm như này thì có một vấn đề, đó là đường trong nước mía sẽ hao tổn hết."
"Chỉ có lửa lớn mới làm cho cả nồi nước mía hoàn toàn sôi bùng, nếu cứ chậm rãi sôi lăn tăn thì vấn đề lớn nhất là cặn bột không được làm sạch, đến lúc ra đường mà người ta mua về bỏ vào bát thì tan ra, đáy bát sẽ đọng bột, coi như mẻ đường này đến giờ coi như là thứ phẩm."
Uông Toàn có chút không hiểu, "Tiểu đông gia, sôi bùng thì có thể đốt hết cặn bột à?"
Bách Phúc Nhi lắc đầu, chỉ vào cái nồi đang sôi, bên trong đã có rất nhiều bọt nổi lên dày đặc, nàng cầm cái muôi lớn cố ý đánh sẵn bắt đầu vớt bọt, vừa vớt vừa giải thích:
"Đây là vớt bọt, lửa lớn làm sôi bùng thì cặn bột sẽ cùng cuộn trào lên lẫn vào trong bọt này, chúng ta sẽ vớt hết chúng ra."
"Bước này rất quan trọng, đường đỏ của chúng ta tốt hay không là do bước này, lúc này nhóm lửa phải đều, phải ổn, đừng lúc lớn lúc nhỏ, ảnh hưởng đến bọt, mẻ sau nhờ vào tay nghề của các ngươi, có ai ở nhà từng ninh canh xương chưa?"
"Nếu hạ muôi sâu, nước canh ngon sẽ bị múc ra cùng, còn hạ muôi nông lại làm vỡ thành bọt cục, cặn bột bên trong sẽ rò ra ngoài."
"Dù sao mẻ đường đỏ này coi như bỏ đi, mọi người cứ lên thử đi."
Một đám ông lớn, ngày thường chưa từng mó tay vào nồi niêu, cầm cái muôi lớn còn không biết làm thế nào mà dùng.
Bách Phúc Nhi thúc giục, "Mau lên, không được để lâu."
Bách Thường Phú nghiến răng, người đầu tiên đưa muôi lớn vào, một muôi đã đánh tan cả mảng bọt, sau đó lại đi vớt cái khác, lần này thì hạ sâu, vớt được cả bọt lẫn một nửa muôi nước mía.
Vừa vặn ba chị em dâu Tiểu Lý thị qua xem náo nhiệt, Bách Phúc Nhi liền bảo mẹ nàng lên làm mẫu, Văn thị tiến lên nhìn liền nói, "Như này không được, để sôi lâu bọt sẽ hết, bột không vớt ra được."
"Tay phải nhẹ, phải nhanh, cái này là phải nhắm đúng là một muôi vớt đi ngay, đừng chậm chạp, càng chậm bọt càng tan."
Chỉ thấy tay nàng nhanh nhẹn, rất nhanh bọt nổi lềnh bềnh bên trên bị nàng vớt sạch, mấy gã đàn ông có chút xấu hổ.
"Cái này cũng không có gì khó, chỉ cần luyện nhiều là được."
Bách Phúc Nhi nghĩ một chút, thấy cái nồi nước thứ hai đã sôi thì lấy ra một tấm vải màn mới, bảo cha nàng buộc vào giá thập tự như ban đầu rồi treo lên trên miệng nồi thứ hai.
"Giờ làm sạch cái nồi thứ hai, múc nước mía ở nồi này vào vải màn lọc lại một lần nữa, lọc tiếp những cặn bột nhỏ còn sót lại ban nãy."
Nàng một lời chỉ thị, bên dưới người một hành động, đợi cái đầu tiên làm xong, nước mía ép xong lại được đổ vào, lần này người nhóm lửa nhớ kỹ phải đốt lửa nhanh mạnh.
Mấy gã đàn ông lại chuẩn bị cầm muôi vớt bọt, để không lãng phí, còn tìm thùng sạch đến đựng, chuẩn bị dùng lại lần hai.
Cả xưởng đều đang bận rộn, ở ngoài sân Bách Thường Thanh đang trông hàng mía, thỉnh thoảng có người đưa mía đến thì cũng nói đùa một trận, không còn cách nào, kiếm tiền mà.
Trong sân cũng bận rộn, con la kéo cối xay đá thì rất hăng hái, miệng không ngừng nói mía ngọt thơm, chỉ có những người trong bếp thì căng thẳng tột độ.
Tình trạng bận rộn vẫn duy trì đến gần giữa chiều, cuối cùng nồi mía buổi sáng cũng thành đường.
"Đều lại đây xem đường đi, nồi đầu tiên của chúng ta đấy."
Mùi đường đỏ ngọt ngào tràn ngập xung quanh, đường đỏ trong nồi có màu đỏ sẫm, Bách Phúc Nhi giơ đũa dính một chút lên, thổi cho nguội rồi đưa vào miệng, khi ăn vào vị ngọt thơm mang cảm giác cát của đường đỏ, rất nhanh tan ra trong khoang miệng.
"Được rồi, chuẩn bị đổ."
Mặt ai nấy đều ửng hồng, không còn cách nào, thứ nhất là trong bếp hơi ẩm quá lớn, trán đầy mồ hôi và hơi nước nóng hòa vào thành giọt.
Thứ hai là khó quá mà, tay bọn họ cứng đờ cả rồi, phải hiểu đường đỏ giá bao nhiêu chứ, bản thân giá trị của họ chắc cũng chỉ được vài cân đường đỏ, nếu để họ nấu hỏng thì phải làm sao.
Có thể nói là quá khó khăn.
Ván gỗ lớn đựng đường đã được rửa sạch sẽ, đồng thời được quét dầu, thấy đường không được nhiều thì ở giữa thả một tấm trúc để ngăn cách, Bách Thường Phú và Uông Toàn dùng vải dày bọc nồi sắt rồi cùng nhau nhấc sang, đổ thẳng nước đường lên trên tấm ván ngăn, xung quanh tấm ván được làm thành gờ, không lo đường đỏ bị chảy ra, cũng không thể chảy được.
Tiếp theo là cán cho lớp đường đỏ phẳng ngang với mặt ván, chờ cho nguội.
Trời lạnh nên tự nhiên đường nguội nhanh, khoảng hai nén hương là đã nguội hẳn, Uông Toàn cầm cân đòn qua, tiếp theo họ phải không ngừng thử cho đến khi được một cân vừa vặn.
Thấy mẻ đường đỏ bị cắt ra vụn vặt, Bách Phúc Nhi cũng thấy không sao, nồi này thì để mọi người nếm thử, bán thì không được giá.
(hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận