Ta Cả Nhà Đều Tại Nhảy Đại Thần

Ta Cả Nhà Đều Tại Nhảy Đại Thần - Chương 521: Cười cẩu muốn mưa! (length: 7591)

Ngày ba mươi Tết, bà Lý trong lòng rất tức giận, lần đầu tiên cảm thấy mình già rồi.
Khuê nữ của mình, mình biết rõ, trông thì nhanh nhẹn, kỳ thực không phải là người có thể tự lập, nếu không thì cũng đã không đến mức, trong tình huống nhà mẹ đẻ mạnh hơn, mà vẫn bị nhà chồng bắt nạt, còn cần người nhà mẹ đẻ phải đến tận cửa ra mặt.
Nhà mình đã giúp nó mua nhà, giúp nó gây dựng cơ ngơi, nó thế nào lại có thể sống như thế này, còn để cho nhà chồng khuyến khích nó gặm nhấm nhà mẹ đẻ.
Nàng vẫn luôn cho rằng cả một nhà đều hòa thuận, không ngờ ai cũng có oán khí, đều nhắm vào Phương Nhi.
"Nãi nãi, người đang nghĩ gì vậy?"
Bách Phúc Nhi cười tủm tỉm đến, mấy đứa cháu trai cháu gái muốn ăn thịt nướng, nó đến xin ý kiến nãi nãi.
"Phúc Nhi." Bà Lý ngước mắt nhìn nó, "Nãi nãi hỏi con, nếu sau này người Vệ gia, lấy danh nghĩa tự mình đến nhà lấy đường, lấy tiền không?"
"Đương nhiên phải thu tiền." Bách Phúc Nhi không chút suy nghĩ đưa ra ý kiến, "Nhà mình mở cửa làm ăn, ai đến lấy cũng phải trả tiền, cha làm đường vất vả như thế nào, đến mùa đông tay chân đều sưng vù cả lên."
"Hơn nữa, nhà mình nhiều người như vậy, ai cũng có họ hàng, nếu mở đầu ai cũng đến lấy, chúng ta nên đóng cửa sớm thì hơn."
"Nhị tỷ phu nói muốn biếu đường làm quà năm mới cho đồng môn, nhị tỷ đến lấy đường cũng phải đưa tiền, tam thúc bắt tỷ ấy phải đưa."
"Sau này nếu con cần, con cũng sẽ đưa tiền."
"Chia hoa hồng là chia hoa hồng, tiền hàng là tiền hàng, không trả tiền tẩu tử của con không có cách nào tính sổ, cuối cùng cũng chỉ có thể tính không lấy tiền thành hao hụt."
Nó thao thao bất tuyệt một tràng, bà Lý giật mình, bỗng nhiên cười, "Nói đúng, phải đưa tiền."
"Tìm nãi nãi làm gì? Thịt nướng ạ?"
"Dạ."
Hôm nay đánh trận ném tuyết, cuối cùng nó không thắng nổi, cuối cùng chơi xấu, lấy thân phận cô cô bắt đám trẻ con xếp hàng, mỗi đứa chịu một quả bóng tuyết, coi như là thắng mà không oai, cho nên đã hứa cho bọn chúng ăn thịt nướng.
Bà Lý cười nói: "Vậy thì nướng đi, cả nhà cùng nhau nướng, cho náo nhiệt, đi bảo nương các con chuẩn bị, cho đám trẻ con xâu thịt, mọi người cùng nhau làm."
Bách Phúc Nhi cười tủm tỉm chạy ra ngoài loan báo tin này, rất nhanh mọi người đều tụ tập đến sân bắt đầu bận rộn, vừa làm vừa nói đùa, rất vui vẻ, Khoai Lang cũng không sợ bị quét lông, cứ quanh quẩn bên bàn đồ ăn.
Trương Thanh Thanh cầm hai củ khoai lang đến, "Phúc Nhi, chúng ta dùng cái lò đất nhà con nướng khoai đi, cái đó nướng xong sạch hơn."
"Được được được, con đi lấy khoai lang, ta đi đốt lò."
Đang nhóm than, Bách Thường Thanh vừa ngước mắt, "Diệp Tử, con xâu thịt xiên to quá, khó chín, ăn rồi đau bụng đó."
"Con thích xâu to như vậy, con tự ăn."
Trương thị cười nói: "Con đừng quan tâm nó, đến lúc đau bụng không phải con chịu đâu."
"Gâu ~" Khoai Lang ở một bên vẫy đuôi, "Nướng không xong thì cho ta nha, ta ăn không đau bụng đâu ~"
Lửa than đã đỏ, thịt xiên đặt lên nướng, cái chổi quét đồ ăn của Diệp Tử cũng có đất dụng võ, không bao lâu mùi thịt nướng đã bay ra.
Mùi hương ấy bay xa, người còn chưa đến, bạn bè của Khoai Lang đã tới, đều đứng lấp ló ngoài cửa, Bách Phúc Nhi để giữ gìn vị thế thôn trưởng của Khoai Lang, cho mỗi con chó đều được một xiên thịt, "Sắp Tết rồi, đến cửa là khách, cho các con chút lộc."
Bọn chó vui mừng vẫy đuôi như muốn rụng, Bách Phúc Nhi nổi hứng, hỏi một đám chó: "Năm mới ta có phát không?"
Bọn chó rất nể mặt, "Gâu ~~~ gâu gâu gâu ~~~"
"Gâu gâu gâu ~~~ gâu gâu ~~~"
Bách Phúc Nhi chống nạnh cười lớn, "Ha ha ha ha, muộn chút lại đến nha, cho các ngươi gặm xương."
Trương Tiểu Bảo chạy đến ăn thịt nướng thấy thú vị, học theo Bách Phúc Nhi hỏi, "Năm mới ta có phát không?"
"Gâu ~~~"
"Ha ha ha ha, thú vị quá."
Trương Tiểu Bảo chơi nghiện, không ngừng hỏi, bọn chó nhanh chóng lườm nguýt.
Chuyện này không biết vì sao lại lan ra, người trong thôn gặp chó là hỏi một câu "Ta có phát không", bọn chó cũng đều nể tình, chủ yếu là gần Tết muốn kiếm chút đồ ăn ngon, ai hỏi đều kêu một tiếng "Gâu!"
Nhưng "Gâu" cả ngày cũng không có gì để ăn, bọn chó rất tức giận, sau đó ai hỏi cũng không thèm đáp lời, không cho ăn thì đừng hòng mở miệng.
Ăn no quá đi ị, Khoai Lang đi dạo trên bờ ruộng, nghe được đám đàn em phàn nàn, cảm khái, "Đây đều là số phận, cái số này không phải ai cũng có."
Một con chó xám tro nhìn Khoai Lang với ánh mắt ngưỡng mộ, "Đại ca Khoai Lang số thật là tốt, đại ca, từ trước đến giờ ngươi có ăn phân không?"
Khoai Lang còn chưa kịp lên tiếng, một con chó đen giành nói trước, "Không có, đại ca Khoai Lang ăn uống tốt, với cả đại ca Khoai Lang ghét lũ chó hay ăn phân, nói là thối."
Vừa nói vừa lấy lòng tiến lên, "Đại ca, nhà em dạo này ăn uống tốt nhất, nửa năm rồi em không ăn phân."
Phía sau có mấy con chó hơi ủ rũ, bọn nó hiện tại vẫn còn ăn phân.
Khoai Lang cảm thấy trong lòng hơi khó chịu, "Sắp Tết rồi, nhà nào chả ăn ngon, còn ai ăn phân nữa."
"Không nói chuyện này nữa, nghe xong khó tiêu."
Quay đầu nhìn mấy con chó ủ rũ kia, ít nhiều cũng thấy đáng thương.
"Khoai Lang đi đâu rồi?"
Hoạt động nướng thịt ở sân nhà Bách gia sắp tàn, dưới đất còn rất nhiều xương nhỏ đợi Khoai Lang đến xử lý, nhìn quanh không thấy nó, Diệp Tử đi ra cửa gọi to một tiếng, "Khoai Lang, mau về ăn xương."
Gọi xong trở về sân, "Trong nhà nên nuôi thêm một con chó."
Có khi đồ ăn thừa hơi nhiều một chút, Khoai Lang ăn không hết.
Bà Lý nói, "Sau này nấu cơm nhớ chừng, dù không thiếu ăn cũng không được lãng phí như thế."
Mọi người đều gật đầu đồng ý, Tiểu Lý thị nói, "Phải tiết kiệm một chút, hai năm nay mùa màng tốt, thu hoạch nhiều, nhưng ai mà nói trước được việc ăn uống ngày sau, sao có thể tùy tiện lãng phí."
Vừa dứt lời, Khoai Lang đã trở lại, còn dẫn theo mấy con chó cụp đuôi, Bách Thường Thanh cười nói: "Đây là dẫn bạn nhậu về."
Khoai Lang quay đầu, ý nói, "Cho chúng nó ăn hết đi."
Mấy con chó thấy người trong sân không đuổi, một đám cẩn thận tiến lên nhặt xương vụn, xương vụn là xương sườn nướng còn lại, mùi vị đậm đà lại thơm, bọn chó trong lòng khóc thầm, cơm nhà đại ca Khoai Lang tốt quá, quá thơm luôn.
Bách Thường Phú cầm khoai nướng vào, thấy mấy con chó liền nói đến nhà lão Lục Trương, "Cả nhà lười, chó cũng gầy, sao vào được đây?"
Bách Phúc Nhi cười nói: "Khoai Lang dẫn về đó, chắc nó ăn không hết, đang phù bần."
Mọi người trong sân đều cười ồ lên, "Khoai Lang thật là trượng nghĩa."
Bách Thường Phú cũng cười theo, "Khoai Lang à, năm sau đừng đi ỉa ở ruộng mía nữa nhé, ta đào hố xí cho mi, cho mi đi tè bô."
Khoai Lang đang nằm nghỉ dưới đất kêu một tiếng "Gâu", coi như là đã đồng ý.
Bà Lý bất đắc dĩ nhìn một đám cháu con, "Một đám chẳng đâu vào đâu, có ai lại cười chó."
Cười chó là có mưa đó!
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận