Ta Cả Nhà Đều Tại Nhảy Đại Thần

Ta Cả Nhà Đều Tại Nhảy Đại Thần - Chương 359: Thật là đúng dịp, Loa gia là la vương (length: 3912)

Mấy người kia đánh giá con la thêm vài lần, thấy nó to khỏe, bốn vó mạnh mẽ, béo tốt cường tráng, lại còn chạy nhanh như vậy thì động lòng, có người đề nghị: “Tướng quân, con la này tự nó theo chúng ta tới, hay là chúng ta thu nhận nó đi?” Con la thì chẳng ra gì, nhưng con la mà chạy nhanh như ngựa thì lại khác, mang đi ra ngoài cũng là một chuyện nở mày nở mặt.
Con la quay đầu phun nước mũi vào mặt người kia: “Ông nội ngươi, lại dám mơ tưởng đến ông la.” “Ông la há để lũ quỷ nghèo như ngươi mơ tưởng đến hay sao?” Người kia bị con la phun cả mặt nước mũi, liền giơ tay tát nó một cái: “Con súc sinh này, tính tình cũng không nhỏ.” “Ái da ~” Con la giơ chân đá cho hắn một cước, đau đến người kia nhe răng trợn mắt, những người bên cạnh cũng xúm vào: “Ôi chao, cũng có tính đấy chứ.” “Lát nữa lôi nó ra ngoài luyện một chút, xem chất lượng thế nào.” Người dẫn đầu liếc nhìn con la một cái, dặn dò: “Chăm sóc nó cho tốt.” Sau đó sải bước đi vào trong, người bị con la đá cũng tập tễnh theo sau.
Hai người lính dẫn năm con ngựa và một con la vào chuồng, còn cho ăn cỏ khô, đừng nhìn con la vừa rồi còn đá người, thực ra bây giờ đang đói, nó cúi đầu hằm hè ăn ngấu nghiến, sau đó ngẩng đầu: “Hết rồi sao? Chỉ cho chút đậu và bã đậu? Cỏ khô này là cái kiểu gì vậy, mau mang đường phèn đến cho ông la!” Đáng tiếc, ở đây ngoài ngựa ra chẳng ai hiểu nó nói gì, cuối cùng chỉ có thể miễn cưỡng ăn chút, miệng vẫn lầm bầm: “Ông la bao lâu không ăn cỏ khô rồi?” “Tháng ngày ở bên ngoài thật là khổ.” Nghe nó lầm bầm, con hắc mã đối diện ngẩng đầu lên, con la đối mắt với nó, mặt đầy khinh thường: “Ông la còn tưởng ngươi giỏi giang lắm, còn tưởng ngươi thật sự có thể đuổi được bóng, hôm nay xem ra cũng chỉ đến thế.” Nó đi trên đường nghe người trên lưng ngựa nói: “Con Truy Ảnh này càng ngày càng béo tốt cường tráng.” Nghe thấy hai chữ “Truy Ảnh” là thần kinh của nó lại nhói đau, quay đầu nhìn lại thì đúng là con chiến mã mà tiểu tử nhà Vệ gia nói là nhất đẳng.
Nó đến trại nuôi ngựa này là để muốn so một phen với con ngựa này, cơ hội đến nó sao có thể bỏ lỡ?
Hôm nay thế nào cũng phải phân cao thấp.
Con nha đầu kia nói đúng, nó là con la, ngựa mà có thể chạy thắng nó thì cũng là chuyện đương nhiên không có gì đáng tự hào; nếu hai bên tốc độ không chênh lệch mấy, hoặc là thắng sát nút, hoặc là căn bản chạy không thắng, thế thì còn mặt mũi nào nữa.
Ngược lại, nó là con la, có thể theo kịp cái mông ngựa cũng chẳng sao, nếu có thể chạy song song với ngựa thì là thiên phú dị bẩm, nghĩ như thế, con hắc ám kia là chiến mã, nó có thể theo kịp con hắc ám thì có thể làm rạng rỡ tổ tông!
“Ngươi là ai?” Hắc mã cảm thấy tôn nghiêm bị khiêu khích, con la này mang đầy địch ý với nó: “Sao cứ nhìn bản vương, có mục đích gì?” “Bản vương?” Con la một mặt phỉ nhổ: “Ngươi là cái vương gì, hắc vương à?” Đen thui một cục than thế kia.
Truy Ảnh nói: “Bản vương là nhất đẳng chiến mã, là mã vương.” Con la dở giọng côn đồ: “Thật là trùng hợp, ông la là la vương, tiểu đệ dưới vó vô số.” Nó không nói điêu, tất cả con la nhà Bách gia đều phải gọi nó một tiếng lão đại.
Truy Ảnh tự cho mình cao quý, không muốn chấp nhặt với loại côn đồ lưu manh như con la, “Ngươi có thể chạy theo bản vương một đường đến đây, xem ra cũng có chút bản lĩnh, nếu sau này ngươi may mắn đi theo tướng quân, về sau cứ làm tiểu đệ của bản vương, bản vương sẽ che chở ngươi.” (Hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận