Ta Cả Nhà Đều Tại Nhảy Đại Thần

Ta Cả Nhà Đều Tại Nhảy Đại Thần - Chương 684: Cẩu đầu quân sư Bách Phúc Nhi (length: 7872)

Năm mười lăm trôi qua nhanh chóng, coi như năm đã hết, mọi người nên làm gì thì làm nấy. Bách Thường Tiêu là người đầu tiên đến, vì chuyện của Tiểu Bắc Tùng.
"Theo như trước đây thì phải còn có một trận tuyết lớn, nhưng chúng ta không thể chờ tuyết rơi dày khắp nơi mới đi khai hoang. Ta vừa qua lò rèn, nông cụ chúng ta đặt làm đã chế tạo đầy đủ rồi, hôm nay ta muốn mang hết nông cụ đi, cất tạm ở Càn Nguyên quan cho tiện vào kho của chúng ta."
"Việc đầu tiên là lợp nhà, phôi bùn đặt năm trước cũng gần xong rồi, chỉ là ngươi định khi nào thì cho người đến?"
Bách Phúc Nhi nói thẳng với hắn rằng sẽ gọi năm mươi đầy tớ đến làm trước, "Ngày mai ta sẽ đi một chuyến Tiểu Bắc Tùng, trước hết sẽ khoanh vùng khu vực lợp nhà."
Bởi vì còn liên quan đến việc muốn làm nông gia nhạc, cách bố trí phòng ốc cũng cần phải quy hoạch thật kỹ.
Về phần người, vẫn cần phải đi thúc giục mới được, còn đám người được đưa đến có chịu sự quản giáo hay không cũng là một vấn đề, "Khi ngươi gọi đầy tớ có thể nói thêm một câu, lúc đó có thể cho cả gia quyến của đầy tớ cùng đến."
"Ta định nuôi thêm chút heo, chút trâu gì đó, phụ nữ và trẻ con cũng có thể làm những việc này."
Bách Thường Tiêu hiểu ý, vừa định đi thì quay lại chắp tay, "Từ hôm nay Nhẫn Đông sẽ ở cùng ta, phòng của hắn ngay cạnh phòng ta."
Bách Phúc Nhi gật đầu, "Ngươi nói với hắn muốn mượn sách gì thì cứ trực tiếp qua đây, không cần ngại."
"À, ta thay Nhẫn Đông đa tạ ngươi."
Căn phòng đó thoải mái lại yên tĩnh, Nhẫn Đông vừa xem đã thích, "Để ta thay hắn nói cám ơn với ngươi, quay đầu hắn đến trả sách sẽ tự mình cám ơn."
"Không cần khách sáo như vậy."
Nói rồi bảo Thải Vân lấy ra năm trăm lượng bạc, "Ngươi đi nhận người chắc chắn sẽ có tiêu xài, số bạc này ngươi cứ cầm trước, dùng cũng tiện hơn."
Bách Thường Tiêu lấy ra mười lượng bạc, "Ta cầm trước chừng này thôi, nhiều hơn ta cũng không có chỗ để, quay đầu cần tiêu thì ta lại đến tìm ngươi lấy, nếu tiện thì ngươi có thể phái một người phụ trách thu chi theo ta được không, sổ sách nhỏ ta tính được, tiền bạc nhiều thì ta có hơi loạn, quay đầu sổ sách sai cũng không biết sai chỗ nào."
Ngoài vấn đề này ra thì là có nhiều bạc quá tay, trong lòng hắn cứ lo, có tiền trong người nhìn ai cũng thấy là trộm, nửa đêm còn phải thức dậy xem tiền còn đó không.
Bách Phúc Nhi cũng cảm thấy nên có người phụ trách thu chi riêng để quản tiền, "Quay đầu ta sẽ phái cho ngươi."
"Ngoài ra còn có yêu cầu gì thì ngươi cứ nói, bên ta có thể làm được sẽ cố gắng đáp ứng ngươi."
Bách Thường Tiêu liên tục gật đầu, sau đó bước nhanh đi, hắn còn phải đi lò rèn lấy đồ, còn phải đi Tiểu Bắc Tùng, về còn phải nghĩ về chuyện chiêu mộ đầy tớ, không có thời gian rảnh.
Hắn vừa đi thì Bách Phúc Nhi đi tìm Vệ Vân Tinh, kết quả Tần Chước Chước nói người đã đi ra ngoài, vừa đi về thì Ôn Gia quận chúa đã đến, vừa vào cửa đã thần sắc vội vàng, "Ta có chuyện cần tìm ngươi, nói xong ta phải về ngay."
Bách Phúc Nhi vén vạt áo đi theo, "Ý gì vậy, ra ngoài một chuyến đã vội như vậy, trong nhà có chuyện lớn à?"
"Cũng không tính là chuyện lớn."
Ôn Gia quận chúa quen đường đến sân của nàng, vào cửa tự nhiên ngồi xuống, "Ta gấp gáp về để đánh nhau với bà mẫu."
Bách Phúc Nhi: ...
Có cần phải ngông như vậy không?
"Bà mẫu ngươi không phải bị ngươi trị rồi sao?"
Đối với chuyện này ít nhiều cũng có chút tò mò, "Sao vậy, tình hình thay đổi rồi à?"
Nhìn thấy vẻ mặt xem kịch vui của nàng, Ôn Gia quận chúa trợn mắt, "Bộp" một tiếng vỗ lên bàn trà, khiến Bách Phúc Nhi giật mình, rồi nghe nàng nói, "Hôm nay ta đến là để cầu tử."
"Má ơi, ngươi coi ta là bà Quan Âm à?"
Bách Phúc Nhi nhận lấy trà bánh Thải Vân đưa rồi bảo nàng ra ngoài trông, "Mà nói, ngươi mới cưới bao lâu, có cần sốt ruột như vậy không?"
"Ngươi xem đi, ngươi cũng thấy ta mới về nhà chồng không lâu đúng không, khoảng thời gian đó không mang thai là chuyện bình thường mà?" Ôn Gia quận chúa kích động, "Bà mẫu ta còn nói ta về nhà chồng lâu như vậy mà bụng không có động tĩnh gì, muốn thu xếp nạp thiếp, lại còn là cháu gái bên nhà mẹ đẻ của bà ta, ta không biết trong bụng bà ta nghĩ cái gì nữa?"
Đặt chén trà xuống, Bách Phúc Nhi ngồi xuống, "Vậy là muốn dùng cháu gái để khoét tường nhà ngươi, sau đó ly gián hai vợ chồng ngươi."
"Xem kìa, ngay cả một cô thôn nữ như ngươi cũng hiểu, bà ta còn tưởng mình cao minh lắm cơ."
Bách Phúc Nhi lườm một cái, "Ta biết nó không liên quan đến thân phận của ta, đó là bản năng của phụ nữ được không?"
"Ngươi kết hôn chưa được bao lâu, lúc này chưa có thai ai cũng không nói được gì, chuyện này đáng lẽ không nên đến lượt ngươi ra mặt, vị phu quân tuấn tú kia của ngươi không nói gì sao?"
Đây mới là trọng điểm.
Lời còn chưa dứt, Ôn Gia quận chúa vành mắt đã đỏ lên, "Hắn không đau không ngứa nói vài câu, ngươi đâu thấy, cái cô em họ đó mặt dày mày dạn, đã đến ở phủ rồi, rảnh rỗi thì tô son điểm phấn trông thấy ghét, cứ lảng vảng trước mặt, miệng thì nói những lời khách sáo, nào là lỡ làm khó biểu ca, sẽ tự xin rời đi, nàng ta rời thì có ai cản đâu, ta hỏi nàng một câu, nàng quay mặt đi che mắt chạy, cứ như là ta ăn hiếp nàng vậy."
Bách Phúc Nhi tặc lưỡi, "Đây là gặp cao thủ rồi, với cái tính này của ngươi thì e không phải là đối thủ."
"Tính ngươi quá thẳng, người ta chỉ là một đóa hoa nhỏ yếu mềm mại, miệng lưỡi nói hay như hát, biểu ca chả mềm lòng sao? Cho dù trong lòng không có ý gì, cũng cảm thấy áy náy chứ, lỡ mà làm tổn hại chút danh tiếng nào đó, hoa nhỏ kia mà tự thắt cổ thì còn đâu là gì, biểu ca nỡ thấy không? Thế nào mà chả nói là muốn ra mặt bảo vệ nàng chứ?
"Mà lại, tiểu hoa đó biết đặt mình vào thế yếu, cứ thương xót một trận, biểu ca nọ biểu ca kia, kiểu gì biểu ca cũng sẽ đứng ra che chở nàng tin không?"
"Ngươi gây chuyện chính là do ngươi không hiểu chuyện."
"Bộp" một tiếng, tay Ôn Gia quận chúa lại vỗ vào bàn trà, Bách Phúc Nhi nhìn, lòng bàn tay đã ửng hồng.
"Đồ tiện nhân!"
Đôi mắt xinh đẹp của Ôn Gia càng đỏ hơn, vừa nhìn thì nước mắt đã lưng tròng, Bách Phúc Nhi vội đưa chén trà, "Ngươi phải bình tĩnh đã, ta nói cho ngươi biết, theo chút ít kinh nghiệm của ta, ngươi cứ thế mà làm là thiệt đó."
Ôn Gia quận chúa đột nhiên đứng dậy, nghiến răng nghiến lợi, "Cái con tiện nhân đó, giờ ta phải về chơi chết nó."
Bách Phúc Nhi chen vào một câu, "Ngươi muốn chơi chết nó thì ông chồng đẹp trai của ngươi lại không cãi nhau với ngươi mới là lạ."
"Ngươi đã tìm đến ta, ta có thể để ngươi tay trắng trở về à?"
"Ngồi xuống, nghe ta nói."
Ôn Gia quận chúa lại ngồi xuống, Bách Phúc Nhi hóa thân thành quân sư, "Chơi chết người ta là hạ sách nhất, giải quyết được một cô em họ thì còn có vô số cô em họ khác đứng lên, cái gọi là bắt giặc bắt vua, ngươi nắm chắc lấy vị phu quân tuấn tú Triệu công tử của ngươi là được, chỉ cần hắn không đồng ý thì có bao nhiêu cô em họ cũng vô dụng, trước hết thái độ của ngươi phải mềm mỏng xuống..."
(Vì bảo tử 1927 thêm chương, cảm tạ bảo tử chăm chỉ không ngừng bắt sâu~ Chỉ cần bắt ra là ta đều sửa nè~) (Hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận