Ta Cả Nhà Đều Tại Nhảy Đại Thần

Ta Cả Nhà Đều Tại Nhảy Đại Thần - Chương 214: Phúc Nhi đại cữu nhà có ngỗng (length: 7883)

Thấy Bách Phúc Nhi mắt chớp chớp, Vô Biên đạo trưởng vẫn còn có chút hài lòng, con bé đồ nhi này, cũng thật thông minh.
"Kể cho vi sư nghe xem ở Vệ gia có chuyện gì, ngươi xử lý thế nào?"
Bách Phúc Nhi thành thật kể lại, Vô Biên đạo trưởng khóe miệng hơi giật, "Ngươi mời thần?"
"Sư phụ, người đừng xem thường ta, ta cũng có gia học uyên thâm đó, chẳng có gì lạ. Dù sao thì mấy con la nổi điên kia đều do ta cản lại."
"Lưu công tử sợ bị la đá lần nữa, liền đem hết mấy con la cho ta."
"Sư phụ ơi, ta có phải nộp số la đó cho đạo quán không?"
Nàng đã quyết định, chỉ cần tiện nghi sư phụ nói phải, nàng liền khóc, gào lên cho xem, không cho chút lợi lộc thì không xong chuyện.
Thấy nàng cúi đầu bồn chồn vặn ngón tay, tư thế sẵn sàng giở trò, Vô Biên đạo trưởng lặng lẽ xoa trán, "Bách gia gia nhập Càn Nguyên quan, ngươi là đồ nhi của ta, Vệ gia lại đến đây mời người, theo lý thuyết gặp chuyện thế này ngươi phải tốn chút công sức và nộp lại một phần cho đạo quán, đó là quy củ."
"Nhưng lần này thôi, sau này phải nhớ kỹ đấy."
Chuyện này xem chừng có người sẽ nêu ra, cho rằng không thể phá lệ, đã là quy củ thì mọi người đều phải tuân thủ, nhưng đồ nhi nhỏ tuổi, lại là lần đầu tiên phạm, thôi cho qua vậy.
Bách Phúc Nhi thở phào, "Vậy sau này người ta đến tìm ta, ta không phải nộp tiền cho đạo quán nữa phải không?"
Vô Biên đạo trưởng liếc nàng một cái, "Không cần."
Bách Phúc Nhi cười, "Sư phụ về nói với các sư thúc, mấy con la đó ta có việc dùng nên không chia cho đạo quán, đợi khi nào đường đỏ nhà ta làm ra, sẽ đưa cho đạo quán chút đường đỏ, cho mọi người ngọt ngào chút."
Chỉ cần không bắt nàng nộp la thì cái gì cũng dễ bàn.
Vô Biên đạo trưởng đồng ý, lại hỏi Bách Lý Huy, nhắc việc cuối năm sắp tới, trò nhảy đoan công sắp nhộn nhịp trở lại, "Bảo gia gia con lúc nào rảnh đến đạo quán tìm ta."
Bách Lý Huy là người nhảy đoan công giỏi nhất của đạo quán, nhờ có ông phối hợp mà đạo quán sẵn lòng giao việc cho ông làm.
Ra khỏi cửa Bách Phúc Nhi liền về nhà, còn phải nhanh đưa đồ về để chuẩn bị buổi tối đãi khách, không thể lỡ dở được.
Khi họ về đến nhà, người nấu cơm đã bắt đầu chuẩn bị.
"Sao không thấy mấy con ngỗng các ngươi mua đâu?"
Thấy đồ đã bày hết ra, mà không thấy ngỗng đâu, Trương thị tò mò hỏi.
Bách Quả Nhi thở dài, nói không mua được, "Con với Phúc Nhi đều không ngờ ngỗng đắt thế, đắt thì thôi, còn không mua được mới buồn."
Đang cúi đầu rửa rau, Văn thị đột nhiên nói, "Cậu cả nhà Phúc Nhi có nuôi hai con ngỗng đấy, năm sáu năm rồi, năm nào cũng đẻ mấy chục trứng, bán cho quán rượu thì được giá lắm."
"Mẹ, cậu cả nhà có ngỗng à?"
Bách Phúc Nhi tỏ vẻ, sao nàng không biết chuyện này?
"Có ngỗng."
Lời này là Lý bà nói, "Lúc ngỗng mới đẻ trứng còn đem cho con hai cái đó, trứng to lắm, con hấp một quả ăn không hết, phần còn lại là Quả Nhi ăn."
Bách Quả Nhi nghiêng đầu nghĩ ngợi, cuối cùng lắc đầu, đối mặt với ánh mắt của Bách Phúc Nhi thì bất đắc dĩ mở miệng, "Hồi bé em hay ăn trứng hấp lắm, sau đó chê không ăn nữa, đều một mình chị ăn hết."
"Ăn bao nhiêu lần như thế, đâu có nhớ nổi lần nào là trứng ngỗng chứ."
Bách Diệp Căn thèm đến chảy nước miếng, "Tam tỷ, trứng hấp ngon vậy, sao tỷ không ăn?"
Bách Phúc Nhi cười khan, còn chưa mọc răng đã ăn thì làm sao mà nhớ được chứ.
"Mẹ, ngỗng nhà cậu giờ còn không? Nuôi hai con suốt bao nhiêu năm vậy thôi à? Nếu con đổi vịt cho cậu, cậu có đồng ý không?"
Văn thị cười đáp: "Cậu con chắc không đồng ý đâu, ngỗng là bảo bối của cậu, nhưng mợ con thì chưa chắc."
Cả năm ngày dài tháng rộng cách xa năm non mới được ăn một hai quả trứng ngỗng, đâu có khó lựa chọn phải không?
Ngỗng lại còn ăn lương thực, mợ nàng sớm đã bất mãn.
Bách Quả Nhi kéo tay Bách Phúc Nhi, "Mình đến nhà cậu đi, lấy vịt đổi cho cậu."
Bách Phúc Nhi gật đầu, "Vậy quyết định vậy đi, hai ngày nữa mình đi."
Văn thị vui vẻ, "Được, hai ngày nữa mẹ bảo nhị ca con đưa đi."
Nhắc đến nhị ca của mình Bách Phúc Nhi lại sực nhớ, bà mối hôm qua đi nhà địa chủ Trương làm mai, không biết đã có tin tức gì chưa.
Văn thị lắc đầu, "Không thấy đến."
Bách Phúc Nhi nhíu mày, có ý gì đây?
"Được hay không cũng không đến báo một tiếng à?"
Văn thị có vẻ không vui, theo lý thường thì chuyện làm mai dù kết quả thế nào cũng phải báo lại, bà mối kia hễ về lại còn cố ý đi qua nhà Bách gia, nhưng mà lại chẳng có tin tức gì.
"Có lẽ Trương gia không coi trọng anh con."
Lý bà hừ một tiếng, "Tối ăn cơm thể nào bà ta cũng lòi mặt ra thôi."
Bà mối này nhân phẩm không ra gì, nhưng ai bảo trong thôn chỉ có bà ta làm mối chứ?
Bách Phúc Nhi thở dài, im lặng quay đi xem lũ thỏ con.
Thỏ lông dài thật ngoan ngoãn, nhân lúc đàn la lớn không ở nhà, Bách Quả Nhi còn bế chúng từ trên chuồng heo xuống chơi một lúc.
Hôm nay là Phương bà tử sắp xếp đồ ăn, vừa nhìn thấy thủ lợn và thịt mỡ cùng cặp sườn thì liền quyết định, "Cặp sườn này hôm nay để dành, ngày mai làm, đầu lợn làm hết, mỡ này cũng xào."
"Xương ống thì hầm canh củ cải."
Tuy không mời nhiều người nhưng hễ mời ai thì là mời cả nhà người ta, cặp sườn nhìn khó xử quá, mà một người chỉ được hai miếng, đến lúc đó mấy đứa trẻ trong nhà lại không có mà ăn.
Nói đi thì cũng phải nói, Phương bà tử vẫn có chút thiên vị, sườn tuy ngon nhưng cũng đắt, nên để cho bọn trẻ trong nhà ăn nhiều một chút.
Tiểu Lý thị cười đáp, "Chỉ nhiêu đây thịt với mấy cân mỡ heo bày ra là đủ lịch sự rồi."
Mấy chị dâu Trương thị cũng đồng ý, vừa nói vừa làm, chốc lát hương thịt đã bay xa.
Chập tối, Trương Tiểu Bảo đến trước, người còn chưa đến đã nghe thấy tiếng cười, Bách Phúc Nhi đưa cho cậu bé kẹo mạch nha và bánh phù dung, "Đấy là chị dâu con chuẩn bị đó, đang chờ con đến thôi."
Trương Tiểu Bảo rất vui, "Vậy con mang về trước, tí nữa con lại đến."
Đồ mà tỷ của bé cho thì lúc nào cũng thấy ngon cả.
"Gâu gâu gâu..."
Mùi thịt dẫn dụ lũ chó, Khoai Lang lại bắt đầu bảo vệ lãnh thổ của mình, không cho chó nhà khác đến gần, ra vẻ tối nay xương sẽ là của nó.
Dần dà sân Bách gia náo nhiệt, Trương Tiểu Bảo quay lại dắt theo Trương Tiểu Hòe và Tiểu Nê Thu, Bách Diệp Căn mừng rỡ hết cỡ, xách theo mấy con cá chạch chạy khắp sân.
Đồ ăn vừa bày ra, người ăn cơm cũng vừa đến, đàn ông ngồi với nhau tán dóc, đàn bà thì tự động đi vào bếp giúp đỡ, mấy đứa trẻ thì tự chơi một chỗ.
Thanh Thanh nương nói, "Tôi nói các người khách sáo quá rồi đấy, thu bạc thì chúng tôi ngại, giờ lại còn mời ăn cơm, mà đồ ăn còn ngon thế này."
Tiểu Lý thị cười đáp, "Có gì đâu mà khách khí, đàn ông mấy người đều bị thương ít nhiều thì phải tẩm bổ chứ, chị em chúng ta lo lắng thấp thỏm thì cũng nên ăn chút đồ ngon cho khuây khỏa, hôm nay dì hai nhà ta làm chủ, mọi người cứ thoải mái mà gắp, cho dì vui."
Phương bà tử cười, "Lời này nghe được đó, đa tạ thì ta không nói, nhưng mà các người cứ ăn nhiều chút cho ta vui lòng."
Đang cười nói thì một tiếng nói chợt vang lên, "Ối, ăn cơm rồi hả, ta tới cũng thật đúng lúc."
(Hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận