Ta Cả Nhà Đều Tại Nhảy Đại Thần

Ta Cả Nhà Đều Tại Nhảy Đại Thần - Chương 186: Con la cũng muốn lạp việc nhà (length: 7612)

Mua sắm đồ đạc trong nhà xong xuôi, lại giao hàng đến tận nơi, Vệ quản sự dẫn Bách Phúc Nhi đến cửa hàng vải vóc. Lần này nàng định mua nhiều vải một chút, vì cửa hàng có xưởng nhuộm riêng nên cũng không tránh khỏi có khi vải nhuộm bị lỗi, sau một hồi mặc cả, nàng mua được một đống lớn, vải vụn cũng mua không ít, cùng với một ít kim khâu.
Sau đó phải đi mua đậu hạt, không cần đến Vệ quản sự nữa, Bách Phúc Nhi lấy năm mươi văn đưa cho Vệ quản sự, "Vất vả Vệ quản sự rồi."
Vệ quản sự từ chối không nhận, không phải vì ngại tiền ít mà vì cô tiên nhỏ Phúc Nhi này có chút quái lạ, hắn không dám nhận.
"Sau này nếu tiểu tiên cô Phúc Nhi có gì cần thì cứ đến tìm ta, ta còn có việc nên về trước."
Nói xong hắn nhanh như chớp đã chạy mất, Bách Phúc Nhi cảm thấy, Vệ quản sự sao có vẻ hơi sợ nàng vậy, rõ ràng nàng đáng yêu như thế.
Tiếp theo, Ngô Cường lại dẫn Bách Phúc Nhi đi mua lương thực và bã đậu, đến khi về thì đã chất đầy một xe lớn.
Thấy nàng thật sự mang theo năm người trở về, Bách Phương Nhi không biết phải nói sao, cả nhà ăn cơm xong Bách Nam Tinh liền cùng Bách Phúc Nhi chuẩn bị về nhà.
Một tiếng hô, mười lăm con la con đồng loạt ra cửa, chất lương thực lên lưng chúng, Bách Phúc Nhi và Bách Nam Tinh cho lão nương Uông gia cùng hai đứa nhỏ lên xe, đoàn người nối đuôi nhau ra khỏi thành.
Ngoài cửa thành, người giao đồ nhà đã chờ sẵn, rồi cùng nhau xuất phát.
"Tam muội, không cần dùng dây buộc lại sao, cứ vậy có chạy mất không?"
Từ lúc ra cửa đến giờ, Bách Nam Tinh thấy mọi thứ rất kỳ lạ, mười lăm con la con không bị buộc lại mà vẫn cứ chở lương thực đi phía sau xe la, đoàn người vẫn giữ đúng hàng lối.
Bách Phúc Nhi làm bộ thở dài, "Ta cũng không biết tại sao nữa, ta cứu đám la con này ở Vệ gia, từ đó chúng luôn đi theo ta, ta đi đâu chúng đi đó, nếu không thì người ta cũng không tặng chúng cho ta đâu."
"Các huynh xem chúng nghe lời thế này mà, bảo làm gì liền làm đó, ta thấy chúng không chạy mất đâu."
Bách Nam Tinh lại lần nữa quay đầu nhìn đàn la phía sau, nếu không phải tận mắt chứng kiến thì khó mà tin nổi.
"Ta sao cứ thấy đám la con này y hệt la lớn vậy, họng của chúng đều có vấn đề hay sao, cứ lẩm bẩm thì thầm như đang nói chuyện vậy?"
Bách Phúc Nhi cười cười, "Đại ca nghe nhầm rồi."
Thực tế thì một đám la con đang thật sự trò chuyện, đối với chúng vết thương trên người cũng không tính là gì, lại chỉ chở một ít lương thực trên lưng rất nhẹ nhàng, tốc độ đi cũng không nhanh nên tự nhiên thảnh thơi buôn chuyện.
"Cây Mía đại ca nói, nhà tiểu thần tiên toàn người cao nhân, ông nàng là người cúng tế, bà nàng là người mai mối, trách sao tiểu tiên có thể gọi được chân thần tiên, chủ nhà ta hồi trước, haiz, nghèo quá."
"Cây Mía đại ca còn nói tiểu thần tiên rất thông minh, rất hào phóng, còn cho nó ăn kẹo và quả, thật không dám gạt, ta còn chưa được ăn kẹo bao giờ, không biết nó có vị gì."
"Chủ cũ nhà ta đến cả đường còn không được ăn, thì nói gì đến ta, đa số toàn ăn cỏ thôi, đúng là Cây Mía đại ca có số hưởng, các ngươi nhìn lông nó mượt mà thế kia kìa."
"Ai da ngươi đừng có nói nữa, mùi bã đậu trên lưng ta thơm quá đi, thật muốn ăn."
Tiếng trò chuyện lớn nhỏ đều lọt vào tai Bách Phúc Nhi, khóe miệng nàng cong lên, thì ra la con cũng giống như người, cứ tụm lại thì thích buôn chuyện, tám chuyện.
Đến khi vào thôn, một đoàn người đông đảo như vậy thu hút ánh mắt của nhiều người, không biết còn tưởng là đang chở hàng vào làng.
"Hàng hóa gì chứ, con đầu là con la nhà bác Bách."
Mấy người đang làm đồng ở ruộng ngẩng đầu lên nhìn, "Trời ơi, nhà bác Bách lại mua la à, nhiều như vậy, chắc tốn không ít tiền?"
"Những người kia khiêng cái gì ở phía sau vậy?"
Giữa những ánh mắt đánh giá của đám đông, xe la dừng ở cửa nhà Bách, bà Lý vừa tiễn người đến xem bát nước ra đến cửa, vừa nhìn thấy đoàn người liền gọi Bách Lý Huy.
"Ông bà nội ơi, chúng con về rồi."
"Cô nương nhỏ, mấy đồ đạc này để ở đâu đây?"
Bách Phúc Nhi vội bảo nhị ca mình đưa người mang đồ đạc đến căn nhà mới xây ở bãi sông. Vừa ra đến cửa, Bách Lý Huy thấy nhiều la con, nhiều đồ đạc như vậy lại còn mấy người lạ mặt liền quay lại hỏi Bách Phúc Nhi.
Bách Phúc Nhi đã bắt đầu bận rộn, vừa chỉ đạo người ta khiêng đồ đạc, Bách Nam Tinh thì vui vẻ giải thích cho ông, "Gia, đây đều là do Phúc Nhi cả, la con này có người cho không nàng, năm người kia là nàng mua, đồ đạc với đồ ăn này cũng là nàng mua hết."
Người nhà trong nhà đều đi ra, thấy mọi người ai nấy đều ngạc nhiên, Bách Nam Tinh không hiểu sao thấy rất thoải mái, thì ra không chỉ có mỗi mình hắn là ít thấy chuyện đời sao.
Hắn không giải thích thì thôi, chứ đã giải thích thì mọi người càng thêm hoang mang, hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra.
Quay người trở lại, Bách Phúc Nhi thấy lũ la còn ngơ ngác đứng đó, "Còn đứng đó làm gì, đi xuống lấy đồ trên lưng rồi về dưỡng thương đi."
Con la đầu đàn liền quay người, dẫn theo những con la phía sau đi dỡ hàng, Văn thị há hốc mồm, "Phúc Nhi, con nói cho mẹ biết đây là chuyện gì vậy?"
Bách Phúc Nhi bây giờ đâu có thời gian nói mấy chuyện đó, "Đại ca không phải đều đã nói rồi sao, tất cả là do con cả, mẹ mau giúp con sắp xếp đi."
"Cha con đâu?"
Văn thị muốn giúp nhưng không biết làm thế nào, ngay cả chuyện gì cũng không biết.
Cuối cùng vẫn là Bách Nam Tinh giúp sắp xếp mọi chuyện ổn thỏa, chờ đưa tiễn người giao đồ đi, đám la con cũng tự động trở về.
Bách Phúc Nhi lại gọi lớn, "Tất cả vào đây đi, đi cùng la lớn vào khu đó nghỉ ngơi một chút."
Con la dẫn đầu nhấc chân đi vào trong, rất tự giác, bà Lý dụi mắt mấy lần, cảm thấy như đang nằm mơ.
Cha con Uông Toàn phụ giúp dỡ đồ cũng trở về, cả năm người nhà rụt rè đứng ở cửa, Bách Phúc Nhi gọi họ vào trong, chờ tất cả mọi người vào, Bách Phúc Nhi uống một ngụm nước rồi mới ngồi xuống định giải thích cho mọi người nghe.
Sau khi nghe xong mọi người hiểu ra, nhưng mỗi người lại một suy nghĩ khác nhau, Bách Thường Phú thì cảm thấy con gái mình thật giỏi, hắn quá tự hào, Văn thị cũng tươi cười rạng rỡ, cảm thấy con gái là phúc tinh, tóm lại thì cả nhà nhị phòng đều rất vui vẻ.
Còn những người ở tam phòng thì thấy rất lạ, Bách Quả Nhi thì mừng cho Bách Phúc Nhi.
Chỉ có người đại phòng là trong lòng thấy không thoải mái, vẫn còn chưa phân gia, mà đã tự ý làm chủ.
"Cha mẹ, con muốn cho nhà Uông Toàn tạm ở căn nhà mới xây, cha mẹ giúp con sắp xếp cho họ nhé."
Bách Thường Phú vui vẻ gật đầu, "Được, cha đi sắp xếp cho con."
Nói rồi vỗ vai Uông Toàn, "Uông huynh đệ, chuyện cũ không cần nhắc nữa, cứ yên tâm ở lại đây, sau này chắc chắn sẽ có ngày tốt thôi."
Thật là ghen tị với mấy người dưới trướng địa chủ Trương ở Liễu Gia Loan, bây giờ ông cũng đã có rồi, coi như lấy người Uông gia luyện tập vậy, sau này ông chắc chắn có thể thu nhận thêm nhiều người hơn nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận