Ta Cả Nhà Đều Tại Nhảy Đại Thần

Ta Cả Nhà Đều Tại Nhảy Đại Thần - Chương 537: Bên ngoài có mặt mũi bên trong có tay nghề (length: 7631)

Tiểu A Thư biết đi, lại còn do Bách Phúc Nhi dìu dắt, cả nhà họ Vệ vô cùng vui mừng, xem nàng như phúc tinh giáng trần.
Vệ Vân Kỳ vừa về phủ đã nghe tin này, cười nói với Bách Phúc Nhi: "Mấy người dưới nói thần kỳ quá, ta còn tưởng nàng làm phép?"
Bách Phúc Nhi phì cười, "Ta cái loại người cái gì cũng biết chút chút nhưng chẳng giỏi cái gì, sao mà làm phép được?"
"Chẳng qua mọi người chưa thấy nên thấy lạ thôi, các lão nhân trong thôn ta ai cũng biết trò này."
Vệ Vân Kỳ nắm tay nàng, cẩn thận nhìn nàng, "Ừm, mắt không sưng vù, xem ra tối qua ngủ ngon rồi."
Hai người tuy mới cưới không lâu, ngủ chung giường cũng được mấy ngày, nhưng điều này chẳng hề ảnh hưởng việc Vệ Vân Kỳ biết nàng ngủ không hề thành thật chút nào, thế mà tối qua lại ngủ ngoan ngoãn, từ đầu đến cuối thân không hề lật mình, mặc hắn nằm bên cạnh hay rời khỏi nàng cũng không phản ứng, ngủ mà còn làm mắt sưng vù lên, có thể thấy nàng mệt đến cỡ nào.
Trước mặt hắn Bách Phúc Nhi không muốn giả vờ mạnh mẽ, thở dài một tiếng, "Ngươi không biết đấy thôi, đường đi quả thực là một cực hình, xe ngựa chật chội, ở trong đó không ngồi thì nằm, mà ban ngày tổ mẫu với mẫu thân đều ở đó, ta cũng đâu thể ngủ mãi, đủ loại tư thế ngồi đều thử cả rồi, bắp chân giờ cũng sưng lên, lòng bàn chân cũng đau rát."
Vệ Vân Kỳ lập tức xoay người nắm bắp chân nàng, rồi dắt nàng vào cửa, ngồi xuống mép giường, nhấc chân nàng đặt lên chân mình, vén ống quần lên thì thấy bắp chân sưng vù, da sưng bóng loáng, ấn vào là lõm một lỗ.
Muốn nói một câu "vất vả rồi" mà lời đến miệng lại nuốt xuống, bởi vì thực sự thấy có chút tái nhợt vô lực, ngón tay hơi dùng sức liền bắt đầu xoa bóp cho nàng, "Ta xoa bóp cho ngươi, lưu thông máu."
"Mấy ngày nay ít ngồi, đi lại nhiều hơn, tối ngủ ngâm chân, hai ba ngày là khỏi."
Bách Phúc Nhi dứt khoát nửa nằm trên giường, bắp chân được hắn xoa bóp một hồi cảm thấy dễ chịu hơn nhiều, tựa vào gối mềm cười tủm tỉm nhìn hắn, "Xoa bóp cũng giỏi đấy, thật không ngờ Vệ nhị công tử lại có tay nghề này."
Vệ Vân Kỳ tươi cười, tay cũng không ngừng, "Biết là gia giỏi không? Đem ra ngoài có thể nở mày nở mặt, đóng cửa lại còn có tay nghề, quan trọng là đánh không trả, mắng không cãi."
Bách Phúc Nhi cười rộ, "Biết rồi, vậy thì ta lời to, quay đầu nhất định phải làm một bữa tiệc chúc mừng mới được."
Nhắc tới tiệc tùng, Vệ Vân Kỳ nói, "Đồng liêu ta nói ngoài kia mới mở một quán ăn, tiệm không lớn mà vị rất ngon, hay là chúng ta đi thử xem?"
"Được chứ."
Với việc ăn ngon Bách Phúc Nhi luôn rất có hứng thú, "Khi nào đi?"
Cân nhắc tối nay phải ăn cơm cả nhà, Vệ Vân Kỳ đề nghị, "Tối mai, nàng ở nhà chuẩn bị chút, chờ ta về đón nàng."
Bách Phúc Nhi đổi chân khác cho hắn xoa, "Mai ta muốn đi gặp Cổ sư phụ, còn phải tìm thời gian đến đạo quan xem xem, Vô Biên sư phụ của ta vẫn luôn ở kinh thành, ngươi gặp ông ấy chưa?"
Nhắc đến đây, Vệ Vân Kỳ liền có chuyện nói, "Chuyện xây đạo quán ở nghĩa trang kinh thành trước kia rầm rộ lắm, hoàng thượng tự tay ban cho, còn ban bạc, trong thành nhiều người cũng góp dầu mè, tính ra thì chắc cũng sắp xong rồi."
"Xuân Sinh đường nhà họ Trịnh và Trú Nhan các của Hoa lão bản cùng nhau ra hai loại đan dược bán chạy như tôm tươi, danh tiếng của Vô Biên đạo trưởng lại càng nổi hơn, rất nhiều người đang tìm ông."
"Vô Biên sư phụ của ta mà cũng không tìm thấy?"
Bách Phúc Nhi thấy không đúng, chẳng phải là đang trông coi xây đạo quán hay sao?
Vệ Vân Kỳ gật đầu, "Nhiều người tìm ông ta đều là tìm đến mấy đạo quán ngoại ô cầu may, hoặc là canh me bên ngoài Càn Nguyên quán trong thành, có gặp được ông ấy không thì phải xem duyên phận."
Bách Phúc Nhi trong lòng có dự cảm không hay, cảm thấy Vô Biên sư phụ nàng nhất định lại ra ngoài tiêu tiền như nước rồi, cái gì cũng tốt, chỉ là không thể có tiền trong túi thôi.
"Ta phải nhanh chóng đi xem thử mới được."
Trong lòng không được yên.
Thở dài một tiếng, "Vừa nhắc đến ta lại thấy có nhiều chuyện muốn làm quá."
Vệ Vân Kỳ bảo nàng muốn làm gì cứ làm, "Trong nhà có mẫu thân và đại tẩu ở rồi."
Bách Phúc Nhi hài lòng gật đầu, cảm thấy thế này tốt hơn, việc nhà thì nàng không phải bận tâm gì nữa.
Biết là sắp về Cổ gia, Thải Vân mặt mày đỏ ửng vì kích động, lục tung tìm hết quần áo mới của mình, nói ngày mai phải "áo gấm về làng" "Ta bây giờ quá tốt rồi, nhất định phải cho đám tỷ muội kia lác mắt mới được."
Nàng không nói chuyện lúc trước phu nhân muốn chọn một cô nương làm người cạnh Bách gia cô nương, biết được Bách gia cô nương từ một thôn nhỏ phía tây nam đến, ai cũng không chịu, còn là nàng nắm được cơ hội này, làm nha đầu dọn dẹp sau vườn ở Cổ gia sao không đi làm thân cận cho chủ tử, không lẽ nào?
Nếu như tỷ muội nàng biết bây giờ nàng sống như thế này, e rằng đã hâm mộ đến chết rồi.
"Cô nương, cô xem khí sắc của ta tốt không?"
Thấy nàng cao hứng quá đỗi, Bách Phúc Nhi cũng cười, "Tốt lắm, có phải hơi mập ra không?"
Nàng dám chắc rằng từ lúc Thải Vân đi theo nàng đến giờ, ít cũng phải tăng thêm mười cân thịt, giờ nhìn nàng đầy đặn, phúc hậu, khỏe khoắn hoạt bát, vừa nhìn là biết sống sung sướng.
"Nào có mập."
Thải Vân sờ mặt mình, véo véo eo mình, "Như này mới vừa vặn, ta thấy mình có phúc khí."
Bách Phúc Nhi trong hộp trang sức chọn một cây trâm đưa cho nàng, "Ngày mai hãy đeo cái này, càng thêm có phúc khí."
Một cây trâm bạc hình hoa hải đường, Thải Vân đã thích từ lâu, luôn ngóng trông khi nào cô nương không thích thì có thể đưa cho nàng, đại nha đầu kia dùng.
Thải Vân vừa hớn hở nhận cây trâm thì Bách Phúc Nhi lại đưa cho nàng một chiếc vòng bạc, "Ngày mai đeo cùng luôn nhé."
Thải Vân vui mừng khôn xiết, trân trọng nhận lấy, ngơ ngác cười, cười rồi lại khóc, nói là cô nương đối tốt với nàng quá, nàng sẽ sống chết vì cô nương, cả đời không lấy chồng, còn muốn sinh con cho cô nương, sau này còn phải sinh cháu cho cô nương nữa.
Thấy nàng vừa lau nước mắt vừa nói, Bách Phúc Nhi dở khóc dở cười, Xuân Yến nghe tiếng bước vào cửa, vừa muốn hỏi chuyện gì thì đã thấy cây trâm và vòng trên tay Thải Vân, mắt lóe lên một tia ghen tị rồi định lui ra, nàng mới vào phủ, không dám so với Thải Vân.
Bách Phúc Nhi gọi nàng lại, chọn một cây trâm bạc hình hồ điệp đưa cho nàng, "Con gái đầu không cài gì trông không đẹp, cầm mà đeo."
Một chiếc trâm, không có vòng tay, đây là đãi ngộ khác biệt với Thải Vân, dù thế Xuân Yến vẫn vui vẻ lạ thường, nhận lấy trâm rồi dập đầu với Bách Phúc Nhi.
"Được rồi, hai người đi gọi cả nhà Bách Đại Khả đến chính sảnh."
Gia nhân của Bách Phúc Nhi là cả một gia đình, vợ chồng hai người và ba người con trai, nghe nói trước đây là người ở gia đình giàu có bị phát đến trang trại, sau khi trang trại bị bán thì cả người cũng bị bán theo, cuối cùng lại trôi dạt đến nhà Bách Thường Thanh.
Cả nhà có thể xem là kẻ lang thang phiêu bạt.
(Hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận