Ta Cả Nhà Đều Tại Nhảy Đại Thần

Ta Cả Nhà Đều Tại Nhảy Đại Thần - Chương 704: Hướng thượng mấy cái mấy trăm năm đều là thân thích (length: 8272)

Ngày càng lạnh giá, bỗng nhiên mang đến cảm giác như thể vẫn còn trong mùa đông. Dường như sự ấm áp trước đây chỉ là giấc mộng, quần áo đã cất lại phải lấy ra mặc.
Ngày thứ ba, Vệ Vân Kỳ vẫn chưa trở về. Bách Phúc Nhi không sốt ruột mà đại con la lại nóng nảy, ngày ba lần hỏi han, miệng không ngừng lải nhải "Nam nhân ngươi nhất định làm đại sự, ngươi nói ngươi sống thế nào, hắn đi đâu cũng không cho ngươi biết, ngươi còn không được việc" với giọng điệu như muốn châm ngòi cho hai vợ chồng đánh nhau một trận. Bách Phúc Nhi tức giận đánh nó tại chỗ, hai quyền xuống đầu liền ngoan ngoãn.
Về phòng, nàng rửa tay sạch sẽ rồi vò đầu bứt tai, tâm không sao tĩnh nổi. Nàng chỉ có thể đoán mò một cách đại khái, hoàn toàn không có tin tức cụ thể nào. Việc mấy ngày không về quả thực khiến người lo lắng.
Ngày thứ tư, phủ Thành vương đưa tin, muốn mời Bách Phúc Nhi sang phủ một chuyến. Bách Phúc Nhi sửa soạn rồi đi, ra cửa mới phát hiện đường phố hai ngày nay vắng vẻ hơn hẳn mấy hôm trước. Các quán trà lầu rượu cũng không còn ồn ào náo nhiệt như xưa, ngay cả trẻ con cũng không còn cười đùa lớn tiếng, tự dưng khiến người bất an.
Bên trong phủ Thành vương vẫn như thường ngày. Sau khi vào cửa, nàng được dẫn đến đình trong hoa viên vương phủ. Thành vương phi vẫn ung dung quý phái đang pha trà, ấm trà trên lò than đỏ bốc hơi nước, xua tan hơi lạnh xung quanh.
Sau khi hành lễ, Thành vương phi vẫy tay, "Mau ngồi xuống."
"Cái rét tháng ba này hễ đến là lạnh rất nhanh, không biết đến khi nào mới dứt."
Bách Phúc Nhi ngồi xuống, cười đáp: "Cái rét nàng Bân năm nào cũng có, chắc vài ngày nữa sẽ tan thôi, rồi trời lại nắng ấm."
Thành vương phi xua tay, người hầu đều lui ra ngoài. Bách Phúc Nhi hiểu ý tự giác tiếp lời pha trà, Thành vương phi cũng mở miệng, "Vệ tướng quân mấy ngày không về?"
"Hôm nay là ngày thứ tư, không biết đi đâu, một chút tin tức cũng không có, thật khiến người lo lắng."
Thành vương phi ngước mắt, "Hắn không nhắn cho ngươi một tin nào sao?"
Bách Phúc Nhi lắc đầu, "Ngoài việc sai người báo một tiếng là tối đầu tiên không về, thì không có tin tức gì khác."
Thấy nàng thuần thục rót trà, nước trà nóng hổi leng keng đổ vào chén, hương trà nồng đậm lan tỏa bốn phía. Đợi nàng đặt ấm trà xuống, Thành vương phi hỏi: "Trước đó Ôn Gia tìm ngươi, về chuyện của đại hoàng t·ử, ngươi có biết nội tình không?"
Bách Phúc Nhi khẽ giật mình, vẫn lắc đầu, "Không d·ố·i gạt vương phi, chuyện này ta có đi hỏi sư phụ ta là Vô Biên đạo trưởng, sư phụ bảo ngài ấy đã biết chuyện này từ sớm, những năm qua đi khắp nơi phần lớn cũng vì chuyện này. Đến ngài ấy còn không có cách nào, thì ta lại càng không."
"Vậy ngươi có biết Vô Biên đạo trưởng hiện giờ ở đâu không?"
Bách Phúc Nhi tiếp tục lắc đầu, "Mấy ngày trước ngài ấy về một lần, hôm đó ta sang chơi không gặp, chỉ biết là về lấy mấy thứ rồi đi, còn sai người nhắn lại một câu, dặn ta không có việc gì thì đừng có đi lung tung."
"Không?"
"Không."
Thần sắc Thành vương phi hơi giãn ra, "Các ngươi là sư đồ, sư phụ ngươi có chuyện cũng không nói cho ngươi?"
Bách Phúc Nhi thở dài một hơi, "Sư phụ ta là người thích đ·ộ·c hành hiệp, khi nào về khi nào đi chắc ngài ấy còn không nói rõ được. Đôi khi nói hôm đó muốn về, chưa biết chừng trên đường gặp chuyện gì lại bị hoãn lại. Với ta, ngài ấy chỉ nói nhiều nhất câu "Không lý lẽ" "Đồ nhi à, vi sư đang kẹt tiền", ngược lại là nói t·h·i·ế·u."
Biểu cảm của nàng thật bất đắc dĩ, cười đùa nói: "Không sợ ngài chê cười, tuy chúng ta là sư đồ, nhưng bản lĩnh của sư phụ ta chẳng học được một phần nào. Thứ nhất là tính ta lười biếng, hai là sư phụ không đáng tin cậy, không biết lúc nào lại đi mất, không ai quản nên ta chỉ có thể về nhà, uổng công mang tiếng sư đồ. Người ngoài không biết nội tình còn tưởng ta có bản lĩnh lắm."
Thành vương phi thấy nàng nói thú vị cũng cười th·e·o, còn ra vẻ thật gật đầu, "Không nói người khác, biết ngươi là đệ t·ử của Vô Biên đạo trưởng, ta cũng thấy bản lĩnh của ngươi chắc hẳn không nhỏ."
"Theo ngài nói vậy bản lĩnh của Cổ đại nhân ta cũng không học được hết?"
Bách Phúc Nhi lại càng bất đắc dĩ, thở dài thườn thượt, "Cổ sư phụ của ta lại càng vắng nhà triền miên, ta chỉ học được ở ngài ấy xem sắc trời đoán xem có mưa không thôi. Học được thế ta đã thấy là do ta có t·h·i·ê·n phú rồi, chậm một chút là lại không học được nữa."
Thành vương phi cười nói: "Ngươi thế cũng coi là kỳ ngộ."
Hoàng t·ử nhúng tay vào, nhưng tình hình không mấy hay ho, tự nhiên biết càng ít người biết càng tốt. Bà muốn x·á·c nh·ậ·n xem vị Vệ t·h·i·ế·u phu nhân này có biết nội tình không, giờ thì gần như có thể x·á·c nh·ậ·n được rồi.
Nghĩ lại, cao nhân như Vô Biên đạo trưởng tự nhiên biết lợi h·ạ·i trong này, việc dặn nàng đừng đi lung tung đã cho thấy manh mối.
Nghe lòng một trận sợ hãi, Bách Phúc Nhi sắc mặt không đổi, trong lòng lại thấy may mắn vô cùng, vẫn là sư phụ nàng có dự kiến trước, loại c·ô·ng lao này quả nhiên không phải ai cũng gánh nổi.
Đâu phải c·ô·ng lao, quả thực là bùa đòi m·ạ·n·g.
Giấu đi sự ướt át sau lưng, nàng tươi cười hơn mấy phần, "Đích x·á·c là kỳ ngộ, bằng không thì thân phận n·ô·ng nữ như ta, làm sao có thể bái được cùng lúc hai vị sư phụ này."
Thành vương phi lại có hứng thú với chuyện nàng bái sư, Bách Phúc Nhi kể lại, biết chuyện chỉ vì một bát mỳ chay mà nàng đã được Cổ đại nhân thu làm đệ t·ử, Thành vương phi hết sức kinh ngạc, "Ta nhớ trước đây có người mang hậu lễ đến cửa muốn bái Cổ đại nhân làm sư, Cổ đại nhân còn không chịu, nếu biết ngươi chỉ tốn mười đồng, chắc miệng cũng tức đ·i·ê·n mất."
Bách Phúc Nhi cũng bật cười, "Cho nên nói cơ hội rất quan trọng. Nếu không phải sư phụ ta hôm đó đói hoa mắt, cũng không vì một tô mỳ mà thu ta."
Chủ đề lại quay sang Bách đại nhân, Bách Phúc Nhi lại một lần nữa cảm khái người kinh thành dường như nhiều hơn người khác một cái tai vậy, một chút gió thổi cỏ lay cũng không giấu được các nàng. Đến nước này, nàng chỉ còn cách nói năm đó tháng ngày khó khăn, một bộ ph·ậ·n ở lại đây, một bộ ph·ậ·n xuôi nam k·i·ế·m ăn, thế đạo gian nan nên không có tin tức gì cũng là bình thường.
Đây là kết quả đã bàn với Bách đại nhân. Không thể nói tổ tông họ chạy trốn theo Thái Y viện được, không biết còn tưởng phạm tội lớn gì, nhỡ đâu họ bị định tội danh gì thì còn cao đến đâu?
Thành vương phi không nghi ngờ, dù sao nhà nào cũng có vài người thân lưu lạc bên ngoài, nhiều năm sau tìm đến cửa cũng không hiếm. "Người thân thất lạc nhiều năm mà còn gặp lại được, dù là thân nhân xa, cũng là chuyện vui mừng, ngược lại ta phải chúc mừng ngươi."
Bách Phúc Nhi kh·á·c·h khí đáp: "Không d·ố·i gạt ngài, gia gia ta cũng đã hơn sáu mươi tuổi, những người thân này ngài ấy còn chưa từng gặp. Nếu không phải dòng họ chúng ta không phổ biến lắm, tên của các đời lại gần nhau, ai mà nghĩ đến chuyện có người thân này. Ở quê ta, ngay cả gia gia ta cũng chỉ lờ mờ biết, các bác chú càng không rõ."
Thành vương phi kể cho nàng nghe chuyện mấy nhà trong thành, đều là người thân quen sơ, gặp mặt không quen biết, toàn người lớn tuổi bàn về quan hệ thân thích, bảy lần quặt tám lần rẽ cuối cùng phát hiện mấy chục năm trước là người một nhà, "Chẳng phải người ta vẫn nói t·h·i·ê·n hạ một nhà thân đó sao? Có khi ngược lên mấy đời mấy trăm năm, mọi người đều có thể dính dáng chút thân."
( hết chương này ).
Bạn cần đăng nhập để bình luận