Ta Cả Nhà Đều Tại Nhảy Đại Thần

Ta Cả Nhà Đều Tại Nhảy Đại Thần - Chương 674: Sư phụ, ngươi từ nơi nào lưu lạc trở về? (length: 7733)

"Tiểu sư thúc, tiểu sư thúc, sư thúc tổ về rồi."
Bách Phúc Nhi đang định nghỉ ngơi một chút thì Vị Khổ hớn hở chạy đến, "Tiểu sư thúc, sư thúc tổ vừa vào cửa là con đã chạy đến rồi, để con ra trước khóa cửa lại."
Bách Phúc Nhi dở khóc dở cười, "Sư thúc tổ của ngươi muốn trốn chắc là khóa cửa được sao?"
Vị Khổ ngây ngô cười, "Thái độ thôi mà, chỉ là cho thấy thái độ thôi, tiểu sư thúc mau đi đi."
Bách Phúc Nhi đương nhiên là muốn đi, thu dọn qua loa rồi cùng Vị Khổ ra ngoài, trên đường đi Vị Khổ còn nói, "Tiểu sư thúc, lần này sư thúc tổ về còn mang theo một tiểu tử, khoảng bảy tám tuổi, nói sau này cũng là tiểu sư thúc của chúng ta."
Bách Phúc Nhi hứng thú, "Chuyện tốt đó, sư phụ ta thật sự nhận đệ tử rồi sao?"
Chà, nàng muốn có sư đệ nhỏ rồi, đạo pháp của sư phụ nàng có người truyền lại rồi.
Lúc này ở trong Càn Nguyên quan, vị đạo trưởng Vô Biên còn chưa biết mình bị nhốt, đang sắp xếp chỗ ở cho tiểu đồ đệ của mình, nhưng nghĩ là ông ta sẽ tự mình đi làm thì sai rồi, ông ta phán ngay một câu, "Tự đi tìm phòng trống nào đó rồi dọn dẹp đi."
"Vị Khổ chắc chắn là chạy đi mật báo cho sư huynh ngươi rồi, lát nữa sư huynh ngươi đến, ngươi thấy người phải nhớ chào hỏi, làm sư huynh ngươi vui, ngươi mới có chỗ tốt."
Tiểu đệ tử dù chưa từng gặp sư huynh, nhưng trên đường đã nghe sư phụ kể nhiều lần, trong lòng vô cùng kính nể sư huynh, lúc này sư phụ lại căn dặn, cậu quyết định sẽ tôn kính sư huynh, nếu sư huynh trẻ tuổi một chút thì sẽ xem sư huynh như anh trai, nếu sư huynh lớn tuổi một chút, thì xem sư huynh như cha mà kính trọng.
Ừm, sẽ kính trọng sư huynh giống như kính trọng sư phụ.
"Con biết rồi, sư phụ."
Vô Biên đạo trưởng "Ừ" một tiếng rồi tiếp tục bận việc của mình, lần trở về này của ông ta thu hoạch được rất nhiều, không nói đâu xa, đã thu được một tiểu đồ đệ căn cốt cực tốt, vừa thông minh lại còn chăm chỉ, gan lớn, đạo pháp của ông ta có người truyền thừa rồi.
Chẳng mấy chốc Bách Phúc Nhi xuất hiện trước mặt ông ta, vừa thấy ông ta liền lùi lại ba bước, che mũi, "Sư phụ à, người lưu lạc từ đâu về thế?"
Quần áo trên người thế là sao, vừa bẩn vừa rách, tóc thì bết dính, dựng ngược lên không chịu xuống nữa rồi, ôi chao, đến cả cái bang ăn mày cũng sạch sẽ hơn ông.
Vô Biên đạo trưởng còn chưa kịp lên tiếng, tiểu đồ đệ của ông đã tới, "Ngươi là ai?"
Một tiểu tử ngơ ngác nhìn cô, Bách Phúc Nhi vừa thấy đã che trán lùi lại, mở miệng nói: "Sư phụ à, đây là tiểu sư đệ người nhận cho con đấy à, không biết còn tưởng hai người là cha con cơ."
"Nào, tiểu sư đệ, con nói xem hai người làm sao mà về được?"
Hai cha con ăn mày là đây chứ gì.
Tiểu đồ đệ hơi lúng túng, sư phụ mang cậu không đi đường quan, mà trèo đèo lội suối về, quần áo trên người thật sự không ra gì, định kéo kéo lại, kết quả vừa dùng một chút lực đã nghe xoạt một tiếng, góc áo rơi ra luôn, thấy mảnh vải trên tay tiểu đồ đệ muốn khóc luôn.
Bách Phúc Nhi càng muốn khóc: "Hai người làm mất mặt mũi ta quá!"
"Ai cũng biết ta là hào phú, kết quả một sư phụ với một sư đệ thì ra như vậy, không biết còn tưởng ta bất hiếu, chỉ lo giàu sang mà không quản đến các người sống chết, Càn Nguyên quan ta bây giờ cũng là một đại quan hương hỏa thịnh vượng rồi đấy, các người chú ý hình tượng chút đi, lính gác thành sao lại để các người vào được thế?"
"Vị Khổ à, mau cho người đun mấy nồi nước nóng lên, cho sư thúc tổ của ngươi và cả tiểu tiểu sư thúc tắm rửa, tiện thể mang hai bộ đạo bào đến nữa."
Vô Biên đạo trưởng, tiểu đồ đệ.
Hai thầy trò đứng chung một chỗ, vẻ mặt hết sức vô tội, có chút xấu hổ, đặc biệt là trong mắt Vô Biên đạo trưởng còn mang theo giận dữ, ông ta từ đầu tới cuối không nói một chữ, con nhóc con đã nói một tràng dài ghét bỏ ông triệt để, dù thế cũng không quên dặn Vị Khổ đã chạy đi mấy bước, "Làm thêm chút đồ ăn nữa nhé."
Tiểu đồ đệ có chút mơ hồ, trên đường sư phụ vẫn luôn nói sư huynh con thế này, sư huynh con thế nọ, cậu vẫn luôn tưởng sư huynh giống sư phụ cũng là một ông già lụ khụ.
Không ngờ sư huynh là một vị phu nhân xinh đẹp.
Vô Biên đạo trưởng nói, "Ngươi đứng xa vậy làm gì, để ta giới thiệu, đây là sư đệ ngươi, Hữu Ngộ."
Nghiêng đầu liếc mắt nhìn tiểu đồ đệ có chút lúng túng, "Còn ngẩn ra đó làm gì, còn không mau bái kiến Phúc Nhi sư huynh ngươi."
Tiểu đạo trưởng Hữu Ngộ vội vàng bước lên, "Phúc sinh vô lượng thiên tôn, Hữu Ngộ ra mắt sư huynh."
Bách Phúc Nhi cười tủm tỉm gật đầu, "Ngoan, sau này cố gắng tu đạo, siêng năng luyện võ, đừng lười biếng nhé."
"Hữu Ngộ xin ghi nhớ."
Vô Biên đạo trưởng hừ hừ hai tiếng, "Sao không dùng những lời đó mà nói với chính mình đi?"
Bách Phúc Nhi bật cười, "Cứ tu đạo luyện võ thì ai kiếm tiền đây, trong đạo quán cũng chưa có ai tu thành đại đạo, chẳng lẽ không phải ăn cơm gạo hay sao?"
Vô Biên đạo trưởng không nói gì, cãi lý đạo quái ông không cãi lại được, nhưng nghĩ đến lần này trở về nhìn cửa ngõ đạo quan suýt nữa không nhận ra, vào cửa lại thấy đạo quan đã thay đổi long trời lở đất, cũng thấy đứa con gái này tuy đạo pháp không tinh nhưng vẫn rất có bản lĩnh.
Về phòng, móc ra một lá thư từ túi vải, "Cha con gửi cho con."
Bách Phúc Nhi nhận lấy như trân bảo, cũng không vội đọc, thu vào ngực trước đã, rồi chuyển sang nói chuyện chính, "Sư phụ cuối cùng người cũng về rồi, người mà còn về muộn chút nữa chắc con bị ức hiếp chết mất."
Nàng đem chuyện ở phủ Tiền tướng quân và chuyện tạc doanh kể lại, "Con còn bị tố, nói con dùng đạo pháp hại người, nếu con lợi hại như vậy, chẳng phải người đã cười đến tỉnh cả ngủ sao?"
"Lần này cũng vậy, chuyện tạc doanh liên quan gì đến con, toàn có mấy người muốn đội cứt lên đầu con, còn không phải thấy con dễ bắt nạt sao, đáng thương tướng quân nhà con, đường đường tòng tam phẩm tướng quân, cũng chỉ vì gia đình kinh doanh, không có thâm căn cố đế và nhân mạch tích lũy mà bị ức hiếp thế đó."
"Ôi chao không xong rồi, mắt con đau quá, trong bụng cũng khó chịu, có con rận"
Tam thanh trên trời, sư phụ cô sinh rận rồi, con rận bò ra từ tóc ông ta.
Vô Biên đạo trưởng, thật muốn đánh cái con đồ đệ không tôn sư trọng đạo này, "Có con rận không mau lại đây giúp sư phụ bắt?"
Bách Phúc Nhi lùi lại ba bước, chỉ sợ con rận đó bay lên đầu nàng, "Thải Vân à, con đi Xuân Sinh Đường ngay đi, bên đó có thuốc bột diệt chấy rận, nói là giết một lần là hiệu quả liền, nhanh đi mua nhiều một chút."
Thải Vân cũng sợ hãi, rận mà mọc rễ trên đầu cô thì thôi xong rồi, đáng sợ quá, "Con đi ngay, sẽ về ngay."
Tiểu đạo trưởng Hữu Ngộ cũng im lặng lùi lại một bước, không phải sợ lây mà vì cậu cũng có, chỉ sợ bị sư tỷ, à không, sư huynh ghét bỏ.
Bách Phúc Nhi cười tủm tỉm nhìn cậu, "Tiểu sư đệ đừng sợ, lát nữa tắm rửa thì cho thuốc vào giết chung là hết liền ấy mà."
Thấy sư tỷ, không đúng, sư huynh cười với mình, tiểu đạo trưởng Hữu Ngộ lại vui vẻ, sư huynh tuy nói toàn những lời ghét bỏ, nhưng trong mắt không hề có sự ghét bỏ, có thể thấy được tấm lòng lương thiện!
(còn một chương nữa, sẽ up muộn một chút, hôm nay bận quá) (hết chương này)..
Bạn cần đăng nhập để bình luận