Ta Cả Nhà Đều Tại Nhảy Đại Thần

Ta Cả Nhà Đều Tại Nhảy Đại Thần - Chương 623: Bách Phúc Nhi tỏ vẻ rất là xấu hổ (length: 8348)

Mọi người cùng nhau xúm lại trước mộ phần coi như là người một nhà, những ông lão ban đầu còn có chút rụt rè cũng nhao nhao hỏi thăm phía tây nam nhà Bách gia có những ai, làm nghề gì?
Bách Lý Huy nói nước đôi, chỉ bảo là có xưởng nhỏ kiếm sống qua ngày, các ông lão mắt lộ vẻ tiếc nuối, vì phía tây nam thật sự quá xa xôi, dù có nhờ vả cũng không tới được.
Đương nhiên cũng có người hỏi vì sao bọn họ không làm thầy thuốc, Bách Lý Huy thở dài, nói tổ tiên không truyền lại nghề này cho họ, hơn nữa dân chúng tây nam thời nay có bệnh chỉ cầu cúng bái chứ không tin Đông y, để sống tạm đành phải đổi nghề. "Nghe nói năm đó nếu không rời đi thì e là còn liên lụy cả tộc, vì bảo toàn người trong tộc nên đành dứt khoát một mình rời quê hương gian khổ mưu sinh."
"Rời xa kinh thành tự nhiên cũng không hiểu thời cuộc ra sao, để tránh cho con cháu sau này trở về gây phiền phức liên lụy đến tộc nhân, nên chưa bao giờ nhắc đến Ẩm Mã thôn với con cháu."
Bách Lý Xương lặng lẽ giơ ngón tay cái lên với anh mình, rồi cũng thở dài, "Tổ tiên một đời đều thương nhớ người thân, lại lo lắng liên lụy người thân, chỉ có thể tự mình nuốt đắng cay."
"Các ngươi không biết đấy, nhà Bách ta ở cái nơi đó lẻ loi lắm, trong thôn luôn bị người ghẻ lạnh bắt nạt, ai bảo chúng ta không có chỗ dựa người thân?"
"Bây giờ thì tốt rồi, sau này trở về cũng có thể nói nhà Bách ta cũng là gia tộc đông đúc, có rất nhiều người."
Nói xong làm bộ lau nước mắt, đám người thổn thức cảm khái, nỗi bất mãn trong lòng tan thành mây khói, "Các ngươi trở về là tốt rồi."
Bách Lý Sơn cùng các con mắt tròn xoe, rốt cuộc thì câu nào mới là thật trong lời gia đình này?
Nhưng dù sao đi nữa, bọn họ cũng không vạch trần, vì như vậy cả đôi bên đều đẹp mặt.
Thấy giờ giấc không còn sớm Bách Lý Huy nói nên về, "Đường đi ta cũng biết rồi, sau này đến cũng tiện."
Bách Lý Sơn nói gì cũng muốn giữ bọn họ lại ăn cơm, "Khó khăn lắm mới tới một lần, sao có thể không ăn cơm, nếu mà đi là coi thường ta, không muốn nhận họ hàng."
Bách Lý Huy biết điều liền đồng ý, hắn đã thấy trong bếp khói bếp lơ đãng bay lên, mấy bà thím đang ở trong đó giặt giũ, Bách Phúc Nhi đứng dậy nói muốn ra ngoài xem thử, các ông lão tâm trí đều đặt hết lên người Bách Lý Huy, không ai để ý nàng, có vài người còn cảm thấy nàng không biết điều, lúc này phụ nữ phải vào bếp phụ giúp cơm nước chứ đâu có đạo lý ngồi chơi.
Nhưng trong số đó cũng có người tinh ý, thấy Bách Phúc Nhi ăn mặc lộng lẫy liền hỏi thăm Bách Lý Huy đứa cháu gái này gả về nhà ai, rốt cuộc thì Bách Lý Sơn chỉ kể đến chuyện ở kinh thành, còn những chuyện khác thì tuyệt nhiên không hé răng.
Bách Lý Huy càng thêm cẩn trọng, nói là ở Văn Xương huyện phía tây nam có một thanh niên ra kinh thành làm lính, nàng theo tới.
Hắn nghĩ câu này mình nói cũng không sai, chẳng phải trong quân doanh là làm lính sao?
"Đó là cháu gái thứ hai của lão nhị nhà ta, trên đầu còn có hai người anh trai, cô bé này từ nhỏ đã được cưng chiều, nhà chồng lại làm ăn buôn bán càng làm cho nó trở nên chẳng ra gì, để người ta chê cười."
Mấy ông lão này bắt đầu tự não bổ, phần lớn đều cho rằng nhà chồng làm chút buôn bán nhỏ thì có thể kiếm được chút tiền, nếu không thì sao có thể sai khiến được nha đầu?
Bách Lý Sơn cùng các con giờ đã khẳng định gia đình này không muốn nói thật với người trong tộc, có lẽ là cũng sợ mọi người xúm vào mà thôi, với kết quả này bọn họ cũng mừng, dù sao thì người trong một tộc chưa chắc đã tốt với nhau, xét ra thì đây chỉ là thân thích của chi họ mình, với mấy ông lão kia thì cách xa quá rồi.
Họ hàng một nhà này dựa vào cái gì mà phải cho mấy người kia chiếm tiện nghi?
Bách Phúc Nhi đứng ngoài cửa một lúc, thấy Ẩm Mã thôn này ngược lại rất rộng, đồi núi thì ít, đất đai nhìn chung có vẻ màu mỡ hơn so với Văn Xương thôn, "Nếu có thể mua được một ít ở đây thì tốt."
Thải Vân lắc đầu, cô ấy từng nghe ngóng về dân làng ở thôn này, "Cô nương nhìn xem căn nhà lớn kia xem, đó là địa chủ của vùng này, chỉ cần trong thôn có người bán đất, dù nhiều hay ít thì họ đều thu, họ đã nói rồi, không ép giá người ta, nhưng nếu ai bán cho người ngoài thì thôn này không chứa chấp nổi hắn."
"Cường long không áp được địa đầu xà, cô nương vẫn là thôi đi."
Bách Phúc Nhi cũng chỉ biết tỏ vẻ tiếc nuối, vốn dĩ muốn đợi cơm xong có thể hỏi nàng một chút về việc đường tam thúc có động tĩnh gì không, ai ngờ vừa vào nhà đã thấy mấy phụ nữ đang bày biện bàn ăn, những ông lão ngồi nói chuyện cũng đã đứng dậy đi xuống bàn chuẩn bị ăn cơm, nàng liếc nhìn, hai bàn xung quanh đều đã ngồi đầy, bèn chẳng biết nên ngồi ở đâu.
Thấy nàng đang đến, Từ thị đang bưng đồ ăn lên cười nói: "Mau vào trong phòng ngồi, ta để cho cô một bàn trong phòng, ngồi ăn ở trỏng cho yên tĩnh."
Bách Phúc Nhi.
Nàng hiểu rồi, nàng không đủ tư cách ngồi ăn chung, để cho dễ coi nên mới đặc biệt cho nàng một bàn riêng, miễn cưỡng cười nói, "Thím đường không cần phiền phức vậy, một lát nữa mọi người ăn ở đâu cháu ăn ở đó được rồi."
"Sao lại thế được." Từ thị không đồng ý, dù gì thì mấy bà cô bận rộn trong bếp phải đợi mọi người ăn xong mới có lượt, mà người này có thể là quan phu nhân, làm sao có thể đắc tội?
Vốn dĩ phải đặc biệt làm một bữa tiệc riêng mời người có vai vế trong tộc đến tiếp khách, nhưng tiền bạc eo hẹp, lại không muốn để người ngoài biết thân phận của nàng.
"Đã chừa cho cô rồi, mau vào ngồi đi, lát nữa sẽ mang ra."
Bách Phúc Nhi có chút ngượng ngùng, kỳ thật nàng có thể không ăn bữa cơm này, nhưng Từ thị đã ra mặt mời rồi thì nàng chỉ có thể nói cảm ơn rồi đi vào phòng trong, trong phòng một chiếc bàn vuông nhỏ, trên mặt bàn bày biện bốn năm chén nhỏ, mỗi chén đều có thức ăn, có thể thấy rõ là người ta cố ý chừa cho, "Thím đường quá khách sáo rồi, một mình cháu sao ăn hết được nhiều như vậy."
Từ thị có chút xấu hổ, Bách Phúc Nhi nháy mắt đã hiểu, "Chúng ta ba người ăn cũng hơi nhiều thật."
Từ thị cười đi ra ngoài tiếp tục thu xếp, không có kinh nghiệm tiếp đãi người có tiền bà cảm thấy cách an bài hôm nay có phần không ổn, nhưng lỡ rồi thì biết làm sao bây giờ?
"Đi lấy thêm bát thêm cơm qua, gắp thức ăn mang cho Tam Tuyền."
Thải Vân được phân phó liền đi, khi quay lại thấp giọng nói, "Con thêm cơm nhiều hơn chút, có hai người nhìn con mấy lần, con không còn cách nào phải mang về một nửa."
"Đừng nói nữa, mang cho Tam Tuyền đi, nói với nó trong xe có chút điểm tâm, đói thì tự lấy mà ăn."
Điều kiện người ta đến mức này rồi thì sao có thể ăn thoải mái được, còn về chút thức ăn còn lại, nàng với Thải Vân là đủ rồi, không đủ thì vẫn còn ít bánh kẹo mà.
Sau khi ăn cơm Bách Lý Huy lại ngồi thêm một lát, hắn muốn nói chuyện riêng với Bách Lý Sơn, nhưng đám người kia chẳng có ý định rời đi, ám chỉ mấy lần cũng chẳng biết họ có nghe không hiểu hay là thế nào nữa, cả đám cứ như tượng đá ngồi lì.
Bách Lý Sơn cũng nhận ra, nhưng người ta không chịu đi thì hắn cũng chẳng biết làm sao, chỉ có thể lặng lẽ thở dài, sau đó Bách Lý Huy đứng lên, "Nên đi thôi, hôm nay đến đã làm chậm trễ mọi người rồi."
Bách Lý Sơn cũng không giữ lại, có đám người kia ở thì cũng không có ý nghĩa gì, Bách Phúc Nhi sai Thải Vân mang quà đã chuẩn bị đi vào, khi Tam Tuyền ôm mấy hộp quà đi vào thì mấy ông lão đều nhìn không chớp mắt, Bách Lý Huy nói với Bách Lý Sơn, "Đây là do con trai lớn và cháu gái ta chuẩn bị, cho anh và chị dâu, nhận lấy đi."
Hộp quà chưa mở thì chẳng ai biết là cái gì, Bách Lý Sơn cũng không thỏa mãn lòng hiếu kỳ của mọi người, cười nói cảm ơn, "Để mọi người tốn kém rồi."
(hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận