Ta Cả Nhà Đều Tại Nhảy Đại Thần

Ta Cả Nhà Đều Tại Nhảy Đại Thần - Chương 203: Hai người đều hảo có thể trang (length: 7753)

Bách Phúc Nhi bị một con ngựa lừa gạt, con ngựa "trà xanh" nằm trên mặt đất lẩm bẩm một hồi lâu cũng không khá hơn, Vệ Vân Kỳ kết luận là Bách Phúc Nhi đánh nó quá mạnh.
"Ngươi có bị làm sao không vậy, với cái thân thể nhỏ bé này của ta làm sao mà đánh nó ra nông nỗi này được, nó mà quơ chân một cái là ta đã ngã rồi đấy!"
Bách Phúc Nhi gần như phát điên, lúc này bỗng cảm thấy con la già quả thực là một con la lương thiện nhất, tất cả đều nhờ con ngựa này làm nền.
Vệ Vân Kỳ sẽ thật sự quan tâm một con ngựa sao, dĩ nhiên là không, cảm thấy vất vả lắm mới bắt được nhược điểm của Bách Phúc Nhi, trong lòng vô cùng phấn khích, con nha đầu thối này cũng có ngày hôm nay, hắn thích nhất là cái kiểu nàng ta cả người là miệng nhưng không nói rõ được như vậy.
Bộ dạng con nha đầu thối tức đến hộc máu trông mới đáng xem làm sao.
Bách Phúc Nhi chống nạnh, nhìn con ngựa nằm dưới đất không chịu đứng dậy, dần dần nàng cũng bình tĩnh lại, cười nhạt một tiếng, "Dù thế nào thì, con ngựa này cũng là bị ngã dưới tay ta, ta có trách nhiệm khiến nó đứng lên lại."
Con ngựa "trà xanh", hiện tại không dậy nổi, muốn nhớ đến nhưng không phải chuyện dễ dàng như vậy.
Bách Phúc Nhi quay người nhìn Vệ Vân Kỳ, "Ngươi cứ yên tâm, ta sẽ chịu trách nhiệm, đây là đạo quán, sư phụ ta lại giỏi trị người, trị ngựa không phải là chuyện đơn giản hay sao?"
"Đợi chút, ta đi lấy thuốc, đảm bảo chữa khỏi cho nó mà không tốn một xu."
Bách Phúc Nhi nhanh như chớp đã chạy mất, bỏ lại Vệ Vân Kỳ ngơ ngác, Thang Viên bất đắc dĩ ngước nhìn trời, cảm thấy con ngựa này hôm nay thật xui xẻo, công tử nhà mình thì càng thêm vừa ham ăn lại mê chơi, lần nào cũng để lọt vào tay tiểu tiên cô Phúc Nhi.
Rất nhanh Bách Phúc Nhi đã trở lại, còn mang theo mấy tiểu đạo sĩ, thấy con ngựa vẫn còn nằm trên đất, nàng lấy ra một viên đan dược nhỏ màu vàng, nói với con ngựa: "Ngươi có phúc rồi đấy, đây chính là đại bổ đan sư phụ ta luyện, có công hiệu cường thân kiện thể và bổ khí, sư phụ ta nói, ngươi thế này chắc chắn là khí bên trong không đủ, run chân đứng không vững, nên mới bị ta khẽ chạm một cái đã ngã."
"Ngựa run chân là bệnh nặng, cần phải chữa trị đó."
Vừa nói, nàng vừa bỏ viên đan dược vào bát nước nhỏ tiểu đạo sĩ đang cầm để hòa tan, gọi đám tiểu đạo sĩ lại, "Tới đây, tới đây, các ngươi giữ chặt con ngựa này xuống, thuốc này công hiệu tốt nhưng mùi vị không được ngon cho lắm, ta sợ nó giãy giụa mạnh."
Ăn kẹo mạch nha của tiểu sư thúc, đám tiểu đạo sĩ liền nhao nhao tiến lên đè con ngựa xuống, đến cả đuôi ngựa cũng không tha, con ngựa "trà xanh" thấy tình hình không ổn liền muốn đứng dậy, nhưng đã không còn cơ hội.
Bách Phúc Nhi tươi cười rạng rỡ bưng bát ngồi xổm xuống trước mặt nó, "Nào, há mồm ra cho ta."
Vệ Vân Kỳ thấy cảnh tượng này quá quen thuộc, trong lòng bỗng hiểu ra, hồi trước con nha đầu thối này cho hắn uống thuốc đắng cũng là như thế này...
Bỗng nhiên cảm thấy ớn lạnh cả người, cảm giác không muốn sống vì vị đắng lại ùa về, "Ngươi...ngươi cho nó uống cái gì đấy?"
Bách Phúc Nhi quay đầu lại cười với hắn một tiếng, "Là đồ tốt đấy chứ, ta nói cho ngươi biết, bình thường viên đan dược này cũng rất đáng giá đấy, bây giờ miễn phí cho nó ăn rồi, cứ yên tâm đi, ăn hỏng ta đền ngươi một con ngựa."
"Há miệng ra!"
Con ngựa sức lực rất lớn, nhưng không chống lại được đám người đang đè nó, bị cưỡng ép há miệng, Bách Phúc Nhi liền bưng bát đổ vào cho nó uống, con ngựa "trà xanh" điên cuồng giãy giụa hai lần liền bất động, đám tiểu đạo sĩ cũng tản ra, chỉ thấy con ngựa toàn thân run rẩy, nước mắt ngựa chảy dài, trông có vẻ như không còn chút sức lực nào.
Vệ Vân Kỳ lòng thắt lại, lúc đó hắn cũng như thế này mà, thuốc đắng vừa vào miệng, cả người đều đắng ngắt, quả thực chẳng thiết sống nữa...
Con ngựa này cuối cùng cũng đi theo vết xe đổ của hắn, con nha đầu này, thật đáng sợ...
"Ngươi...ngươi...mưu sát!"
Sau một hồi lâu bị câm miệng, con ngựa lên tiếng, Bách Phúc Nhi tủm tỉm nhìn nó, "Đây là hoàng liên đan luyện thành, hiệu quả cô đặc hơn, nếu một lát nữa con ngựa này vẫn không đứng dậy được, thì phải thêm một lần nữa, cho chắc ăn mà."
Con ngựa "trà xanh" động đậy, cố gắng muốn đứng lên, nhưng thuốc thực sự quá đắng, cảm giác sức lực toàn thân đều bị rút cạn, thật sự hết cách rồi.
Bây giờ nó thật muốn khóc.
Nó đường đường là một con ngựa cao quý, vậy mà lại bị một con la vượt mặt, đây là nỗi sỉ nhục lớn đối với nó, vốn muốn rửa sạch nỗi nhục, đáng tiếc là không gặp lại được con la kia, hôm nay thấy chủ của con la lại muốn báo thù nhỏ, không ngờ lại bị...
Giãy giụa được nửa nén hương, con ngựa cuối cùng cũng đứng lên được, đám tiểu đạo sĩ không ngừng reo hò, đan dược do sư thúc tổ luyện chế quả nhiên linh nghiệm, vừa nãy còn thấy con ngựa nằm trên đất không nhúc nhích, bây giờ uống thuốc xong là đứng lên được ngay.
Bách Phúc Nhi đưa tay vỗ đầu con ngựa "trà xanh", "Xem ra dược hiệu không tồi, không cần uống chén thứ hai, lúc về nhớ phải kéo xe cho tốt nhé ~"
Con ngựa "trà xanh" không dám hó hé, Vệ Vân Kỳ thì lại cảm thấy đồng cảm sâu sắc, con nha đầu thối sau khi cho hắn uống thuốc đắng cũng xoa xoa mặt hắn như vậy, đúng là đồ nhị lưu tử.
Bách Phúc Nhi nghênh ngang rời đi, Thang Viên đảo mắt, hắn đã hiểu rằng công tử nhà mình chơi không lại, con ngựa lại càng không chơi lại, bây giờ thì cả công tử lẫn ngựa đều đã được nếm thử mùi vị của thuốc đắng rồi, hắn nhất định phải bảo vệ tốt bản thân, phải kính trọng tiểu tiên cô Phúc Nhi hơn chút nữa.
"Công tử, ngài còn muốn đi thỉnh giáo đạo trưởng Vô Biên về chuyện luyện công mà."
Vệ Vân Kỳ dừng lại, lúc này mới nhớ ra mục đích hôm nay mình tới đây, lại nhìn con ngựa cùng chung cảnh ngộ với mình một cái rồi quay đầu bỏ đi.
Đạo trưởng Vô Biên chỉ điểm cho Vệ Vân Kỳ về các vấn đề trong luyện công, Bách Phúc Nhi thì lật xem sách trên kệ, đợi đến khi thời gian không sai biệt lắm thì cùng nhau rời đi.
Trên đường về, con ngựa "trà xanh" có thể nói là khá ngoan ngoãn, kéo xe rất êm ái.
Bách Phúc Nhi cảm thấy con ngựa này đúng là cần phải ăn đòn, xem đi, trị cho nó một trận xong thì ngoan ngoãn hơn hẳn.
Vệ Vân Kỳ suốt cả đường đi không nói gì, hắn cho rằng hắn có công phu thì sẽ báo thù được, sẽ đánh bại được con nha đầu thối này, bây giờ xem ra hình như không được, hắn có chút thất bại.
"Ngươi cứ nhìn ta chằm chằm làm gì vậy, chưa thấy cô nương nào xinh đẹp thế sao?"
Vệ Vân Kỳ liếc mắt một cái, "Ai cho ngươi tự tin vậy, ngày thường ngươi không soi gương à?"
Bách Phúc Nhi nhìn chằm chằm hắn, "Vệ Vân Kỳ, ta nghĩ ngươi hẳn nên biết hậu quả của việc nói một cô nương không xinh đẹp là gì chứ."
Thấy nàng xắn tay áo lên, Vệ Vân Kỳ lập tức túm lấy cổ tay nàng, "Ngươi xinh đẹp, cả huyện Thương Khê ngươi đẹp nhất, được chưa?"
Hắn cuối cùng cũng hiểu rõ, ít nhất là bây giờ, hắn vẫn chưa phải là đối thủ của con nha đầu thối này.
Thang Viên mừng rỡ, công tử nhà họ cuối cùng cũng nhận ra thực tế rồi.
Trên đường đi mọi người đều không nói thêm gì, cho đến khi xe ngựa dừng trước cửa phủ đệ trên phố Trung Hưng, Bách Thường Phú đứng đợi ở đó vội vàng chạy tới, tỏ ý cảm ơn Vệ Vân Kỳ người xuống xe trước.
"Làm phiền Vệ tiểu công tử quá."
Vệ Vân Kỳ vẫn giữ vẻ ôn hòa khách khí, "Phúc Nhi muội muội ngoan ngoãn hiểu chuyện, cũng không phiền phức gì, người đã đưa đến, ta xin phép về trước."
Bách Thường Phú ngơ ngác cười một tiếng, "Phúc Nhi, con nên cảm ơn Vệ tiểu công tử đi."
Bách Phúc Nhi cười tủm tỉm nhìn Vệ Vân Kỳ, "Vệ tiểu công tử, đa tạ."
"Phúc Nhi muội muội không cần khách sáo."
Cả hai người đều rất giỏi giả tạo.
(Hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận