Ta Cả Nhà Đều Tại Nhảy Đại Thần

Ta Cả Nhà Đều Tại Nhảy Đại Thần - Chương 226: Đại con la muốn thất sủng (length: 7595)

Bách Thường Phú đem chuyện hôm nay kể cho Bách Lý Huy và Lý bà nghe, cuối cùng nói, "Ta cảm thấy chuyện này có lẽ thành."
Bách Lý Huy vẫn chưa biết phòng thứ hai có ý định này, Bách gia và Trương địa chủ là kẻ thù cũ, thù sâu hận lớn thì không có, nhưng va chạm nhỏ thì liên tục, chủ yếu vẫn là vì chuyện ruộng đất.
"Lão nhị, ngươi và Trương địa chủ từ trước đến nay không mấy hòa thuận, chuyện này các ngươi tính sao?"
Bách Thường Phú thành thật đáp, "Là không hợp nhau, hiện tại ta cũng vẫn còn thấy hắn khó chịu, nhưng con gái hắn thực sự không tệ, nhắc tới thì thấy ưng, có thể làm."
"Phòng ta chỉ thiếu người có thể quán xuyến, Phúc Nhi thì được, nhưng ta không thể vì thế mà không cho Phúc Nhi lấy chồng được? Trong nhà nhiều con trai thế, ta cũng không thể bắt Phúc Nhi ở rể chứ?"
"Ta và mẹ bọn trẻ cũng chỉ được như thế, không có bản lĩnh lớn, suy nghĩ chuyện cũng không chu toàn, hai đứa con trai của ta thì không tệ, an phận thật thà, trước kia thì còn được, nhưng bây giờ nhà mình đâu còn như trước nữa, bản lĩnh của hai đứa nhỏ không đủ dùng, chẳng phải là phải cưới một nàng dâu đoan chính mà lại tháo vát sao?"
"Tục ngữ nói cưới vợ hiền, cưới được vợ tốt thì ba đời có phúc, xem mẹ ta đó, chẳng phải nhờ có mẹ ta mà nhà mình ngày càng náo nhiệt hay sao."
Ai nói Bách Thường Phú ngốc chứ, câu này vừa thốt ra, Lý bà hài lòng liếc hắn một cái, cảm thấy lời này nói hay, nói thấu tình đạt lý.
Bách Lý Huy cũng tán đồng quan điểm này, Bách Thường Phú liếc mắt nhìn quanh sân, xoa xoa hai tay, rồi thở dài, bất đắc dĩ nói, "Nam Tinh giỏi, ở ngoài đường hay, việc nhà cũng không kém, cưới vợ cũng được, anh cả và cha đã vất vả nhiều năm rồi, mấy cha con có thể tự gánh vác được rồi nhỉ?"
"Chờ cửa hàng mở ra, sau này chỉ sợ phải chuyển vào thành ở."
"Tam đệ còn trẻ, đầu óc nhanh nhạy, trong bụng có chữ nghĩa, sau này chắc chắn cũng không kém, chỉ có phòng ta là mọi thứ đều hơi thiếu, nếu không có Phúc Nhi gánh vác, thì đã bị anh cả và tam đệ bỏ xa rồi."
Bách Lý Huy nhìn Lý bà, Lý bà đã sớm biết ý định của Bách Thường Phú rồi, chẳng hề ngạc nhiên, ngẩng đầu nói, "Lão nhị nói cũng không sai, nếu có cô nương tháo vát, phẩm hạnh cũng không tệ thì có thể cưới thì đương nhiên phải cưới rồi."
"Chuyện sau này để sau hãy nói, chỉ là..."
Bà nhìn Bách Thường Phú, "Điều kiện của người ta so với mình hơn nhiều, gả vào đây thì chỉ có một gian phòng mới, người ta có chịu không?"
Bách Thường Phú vui vẻ nói, "Ta cũng không giấu diếm gì, cũng không ép buộc, nếu người ta đồng ý thì mình vui vẻ tổ chức đám cưới."
Lý bà không nói gì thêm, Bách Lý Huy cũng gật đầu, lựa chọn buông tay, "Ba anh em các con tuy không chia nhà, nhưng chuyện của các con thì cha và mẹ cũng không can dự, các con nghĩ kỹ là được."
Những lời này khiến Bách Thường Phú ít nhiều cũng có chút cảm động.
Lúc này Bách Xương Bồ cùng hai em gái cũng đang xì xụp ăn mì nóng hổi, đói bụng nên ăn gì cũng thấy ngon, đến mức bộ dáng ăn mì ngon lành đó khiến Bách Diệp Căn theo bản năng lại muốn gặm ngón tay, nhưng nhớ lại lần trước gặm ngón tay bị tỷ đánh cho, nên mới nhịn được.
"Diệp Tử, của con đây, lên ăn đi."
Văn thị thấy hắn thèm thuồng như vậy, liền nổi lửa thêm cho thêm một quả trứng gà vào, thêm ít sợi mì và một chút rau, khiến Bách Diệp Căn mừng rỡ không ngừng khen nhị bá mẫu tốt nhất.
Trương thị bất đắc dĩ lắc đầu, nói với Văn thị, "Chị cứ nuông chiều nó đi, đúng là thèm ăn không đủ, trong đầu chỉ toàn là ăn."
Văn thị cười nói, "Con nít thì chẳng thèm ăn? Người ta giúp cho thỏ ăn hai ngày nay, sáng nay còn giúp em quét dọn, cũng không quậy phá gì, ngoan quá mà."
Ăn xong mì Bách Phúc Nhi và Bách Quả Nhi liền muốn mang ngỗng tới chỗ Uông Toàn, Bách Xương Bồ muốn nói rồi lại thôi, hắn vẫn muốn hỏi cô nương Trương gia rốt cuộc như thế nào, nhưng lời đến khóe miệng vẫn thấy không tiện mở lời, chỉ có thể quay người đi làm việc.
Văn thị đi cùng Bách Phúc Nhi, đồ nhà mẹ đẻ mang tới, dù là cái gì cũng cảm thấy thân thiết, trân quý.
"Các cậu của các con quý báu mấy con ngỗng này lắm đó, đưa đi không xót ruột hả?"
Bách Quả Nhi cười tủm tỉm nói, "Cậu của Phúc Nhi xót của lắm đó, lúc lên xe còn dặn đi dặn lại chúng ta không được đánh ngỗng, nếu đánh thì phải đánh nhẹ tay thôi, con nhìn mà muốn khóc luôn."
Bách Phúc Nhi cũng cười nói, "Lúc đó con cũng không nỡ, ngược lại là mợ thì vui vẻ lắm, trừ cậu ra thì mọi người đều chê ngỗng to."
"Mẹ không biết đó thôi, ngỗng to hung lắm, còn bắt được cả trộm nữa đó."
Nói xong liền kể chuyện ngỗng to và con la bắt trộm cho Văn thị nghe, cô bé kể chuyện thú vị, Văn thị cũng cười theo, "Nhà cậu con cũng nên xây nhà lại rồi."
"Muốn xây đó chứ, tháng sau biểu ca con muốn cưới vợ, nói chờ thu hoạch mía kiếm tiền xong sẽ lợp lại nhà."
Văn thị mừng rỡ hỏi, "Phúc Nhi, cậu con giúp thu mía, có kiếm đủ tiền lợp nhà không?"
Bách Phúc Nhi nghĩ ngợi, "Xây nhà vách đất mái ngói thì tùy ý xây thôi ạ."
Nghe nói gạch đắt lắm, cô không biết có xây tường gạch mái ngói được không nữa.
Trong chuồng heo, Đường Đỏ vừa thấy cây mía thì kích động không thôi, "Cây Mía đại ca, lâu lắm rồi ta không thấy huynh, dạo này huynh khỏe không."
Cây mía đi ra ngoài ở mấy ngày, đi toàn nhà giàu sang, cơm nước cũng được no đủ, nhìn qua hình như còn khỏe mạnh hơn trước kia một chút.
"Cây mía đại ca, lông của huynh càng ngày càng bóng mượt nha, ui da, cái vòng này mới oách đó, vòng lớn như vậy chỉ mình huynh ở thôi à."
Cây Mía rất đắc ý, dù sao cái vòng nó đang ở cũng là vòng mới xây, tất nhiên là oách rồi, quay đầu nhìn Đường Đỏ, "Ừm, xem ra dạo này ngươi cũng không tệ đó, lúc mới tới một thân lông bù xù, bây giờ cũng bắt đầu mượt mà rồi."
"So sao được với cây Mía đại ca, bất quá tiểu tiên cô là người tốt, chúng ta nhất định sẽ ngày càng tốt hơn."
Cây mía thầm nghĩ, vẫn còn quá ngây thơ a, không nhìn ra bộ mặt thật hiểm độc của kẻ kia, nàng mà là người tốt sao, ha ha!
Không biết từ lúc nào Khoai Lang đã đi tới, bất mãn nhìn cây mía, cúi đầu phun ra hai viên kẹo mạch nha, ngẩng đầu chất vấn cây mía, "Sao ngươi không nói gì, lẽ nào không đúng sao?"
"Tiểu chủ nhân tốt như vậy, chỉ có tiểu chủ nhân là chịu được cái tính xấu của ngươi thôi."
"Đây là tiểu chủ nhân bảo ta mang tới cho các ngươi, mỗi người một cái."
Đường Đỏ cúi đầu hít hà, rồi lè lưỡi liếm một cái, mắt long lanh, cây mía tỏ vẻ thờ ơ, "Đây là kẹo mạch nha, ăn đi, vị cũng tạm được."
Đường Đỏ bỏ kẹo mạch nha vào miệng, vẻ mặt hưởng thụ, ăn xong thì lại hâm mộ nhìn cây mía, "Cây mía đại ca, ta ngưỡng mộ huynh quá, kẹo mạch nha ngon như vậy chắc huynh ăn không ít nhỉ."
"Đương nhiên."
Đừng nhìn nó mặt ngoài thờ ơ, trong lòng lại đang lẩm bẩm: Quá keo kiệt, càng ngày càng bủn xỉn, nó lần trước ăn kẹo mạch nha là nửa tháng trước rồi còn gì, nhà này là muốn phá sản hay sao?
Quả nhiên, khi có con la khác đến, nó đã thấy mình bị thất sủng rồi, vừa nhìn thấy bên cạnh có kẻ nịnh nọt này, trong lòng lại càng bực.
La ta đang ghen tuông đây mà!
(Hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận