Ta Cả Nhà Đều Tại Nhảy Đại Thần

Ta Cả Nhà Đều Tại Nhảy Đại Thần - Chương 558: Bách gia còn có tông tộc? (length: 8127)

"Sư phụ, người nói tuyệt chiêu có phải hay không chỉ như gãi ngứa thôi?"
Hôm sau luyện công, Bách Phúc Nhi rất thản nhiên hỏi, "Sao ta cảm giác nó cứ giống như vậy?"
Vô Biên đạo trưởng cầm roi luyện tập, nhấc cánh tay nàng lên, "Căng cứng, mềm oặt, chưa ăn cơm à?"
"Còn bảo gãi ngứa, sao ngươi không nói là nhổ nước miếng?"
Lời này có hơi buồn nôn, Bách Phúc Nhi điều chỉnh chiêu thức của mình, miệng thì không ngừng, "Nó giống thật mà."
"À sư phụ, ta vẽ bùa, ở trong túi tiền ta đó, người xem xem có được không."
Đi trên đời đều phải trả giá, khi nhỏ lười biếng vui vẻ bao nhiêu, bây giờ khổ sở gấp bội.
Vô Biên đạo trưởng liếc nàng một cái, "Giờ mới biết chăm chỉ à?"
"Không còn cách nào mà, đều bị ép buộc."
Bách Phúc Nhi thở dài, "Ta có một đống anh em thúc bá, việc gì trong nhà cũng chẳng đến lượt ta, ngoài chơi bời thì còn biết làm gì nữa, giờ thì không được, ngọn núi lớn đè trước mặt rồi, chẳng biết khi nào tới phiên ta."
"Hơn nữa còn có cả đống việc phải làm, không có chút bản lĩnh cứng cỏi sao dễ bề lăn lộn."
Sớm biết hôm nay sao lúc trước còn lười biếng như vậy, nếu lúc nhỏ nàng chịu khó hơn chút thì bây giờ đã ra sao?
Lựa chọn hàng đầu chắc chắn sẽ nhận biết dược liệu mà làm nghề y; tiếp đến một thân công phu cứng cáp, bắt người tróc quỷ dễ như chơi; tiếp nữa thì xem được thiên tượng đoán mưa gió, rồi lại xem tinh tú đoán càn khôn; sao lại có thể thành bộ dạng yếu gà như bây giờ chứ.
Vô Biên đạo trưởng có chút hả hê, mắng nhiếc nàng một trận.
Trời càng ngày càng nóng, con đường học võ của Bách Phúc Nhi lại bị ép gián đoạn, lần này thật không phải do nàng cố ý, vì sư phụ nàng không thấy, mang theo chút đan dược cùng hai mươi lượng bạc ra cửa, ngày về chưa định.
Trước khi đi dặn nàng không được lười biếng, một mình luyện tập cẩn thận, bỗng dưng lười biếng là lại sai, chỉ còn cách cắn răng kiên trì, luyện xong ít nhiều cũng có chút thành tựu.
Cũng không biết Cổ tiên sinh có phải có linh cảm hay không, ngày hôm sau Cổ tiên sinh liền đến, giọng điệu âm dương quái dị cằn nhằn nàng một hồi lâu, sau đó liền mang nàng đi gặp đồng liêu, gặp trưởng bối lễ vật nhận hai cái, nhưng đưa đi thì cả đống đường.
"Sư phụ, đồng liêu của người đều nghèo đến mức rỗng túi cả rồi à?"
Cổ tiên sinh lườm nàng, "Sao, cho rằng Khâm Thiên Giám là cái mỏ dầu chắc?"
Mỏ dầu thì có, nhưng ít ỏi lắm.
Vốn dĩ hắn cho rằng mình sắp phát tài, kết quả bị đứa đồ đệ chẳng ra gì của hắn cho leo cây, thật tức mà.
Bách Phúc Nhi khôn khéo chọn cách lơ đi chủ đề này, nhưng Cổ tiên sinh cũng không vì vậy mà bỏ qua cho nàng, bắt nàng không rảnh nhìn trời, không có việc gì thì khảo nàng, cứ nói sai là sẽ trào phúng không thương tiếc, cứ như nàng chỉ thông minh hơn heo một chút thôi vậy.
Ngay lúc Bách Phúc Nhi như lửa đốt than sôi, lại một lần nữa hối hận hồi nhỏ sao mình lại lười biếng thế.
Cùng lúc đó, ở một thôn tên là Ẩm Mã thôn, cách cửa nam kinh thành mười dặm, có người đang kích động vì nàng.
Đây là một thôn nghèo xơ xác, những căn nhà trong thôn xây dựng lộn xộn, nhiều căn còn là tường đất mái tranh, gần mé núi có một khu nhà trông rộng rãi có vẻ khí phái hơn một chút, tường đất cao ba thước, bên trong là vách gỗ ghép, mái ngói, nhìn có vẻ như đã cố gắng giữ gìn nhưng vẫn lâu năm không được tu sửa, nhiều chỗ trên mái ngói đã bị mất, phải đắp thêm cỏ tranh.
Một con gà trống dẫn ba con gà mái ưỡn ngực đi ngang qua trong sân, bỗng nhiên vỗ cánh hoảng hốt lui lại, "Nghe ngóng rõ rồi, tám chín phần mười là đúng đấy."
"Thật không?" Lão nhân ngồi dưới mái hiên sửa chữa ghế, tay cầm một chân ghế mục nát, "Nhưng nghe ngóng kỹ chưa?"
"Gia, nghe ngóng kỹ rồi, người từ phía tây nam tới, họ Bách."
Người vừa về mặt hớn hở, đứng trước cái chum sành dùng gáo bầu múc một gáo nước lạnh uống ừng ực mấy ngụm lớn, khóe miệng ngoác tận mang tai, "Ta gặp một thương nhân đi từ tây nam tới, nói nhà đó ở huyện Thương Khê phía tây nam, làm đường, người đứng đầu là Bách tam gia, tên là Bách Thường Thanh."
"Gia, người nghe hiểu chưa, là Bách Thường Thanh đó."
"Nhất định là rồi."
Lúc này, một bà lão buộc tạp dề bước tới, "Đừng nói khẳng định như vậy, bao nhiêu năm rồi, lần nào cũng nhận nhầm thôi."
"Nãi, lần này khác mà."
"Khác chỗ nào?" Ngoài cửa lại có người bước vào, lưng đeo gùi, bên trong đựng toàn thảo dược, nếu Bách Phúc Nhi có mặt thì nhất định nhận ra đây là người dán cao dán da chó kia, cái "Cao nhân".
"Tam thúc, người ta nhờ nghe ngóng, ta đã nghe ngóng xong rồi."
Người nọ lại lặp lại lời vừa nói một lần, khi nói ba chữ "Bách Thường Thanh" thì cố ý nhấn mạnh, người dán cao dán da chó vội vàng đặt gùi xuống, "Thật sự tên Bách Thường Thanh? Nhà có phải không làm nghề y?"
Người kia gật đầu rồi lắc đầu, kích động xoa xoa tay, "Tam thúc ngươi tên Bách Thường Tiêu, cha ta tên Bách Thường Hữu, hai người đều có chữ 'Thường' lót, vậy chắc chắn là người một nhà, chính là người mà chúng ta muốn tìm đó."
Người dán cao dán da chó Bách Thường Tiêu cũng kích động, "Ta đã nói rồi, ta thấy vị phu nhân kia đã cảm thấy có duyên rồi, thấy thân thiết nữa chứ, hóa ra là người một nhà cả."
Một nửa người ở Ẩm Mã thôn đều họ Bách, tổ tiên từng hiển hách một thời, không ngờ lúc đang phát đạt thì gặp tai họa, một người giỏi nhất ôm sách y cổ truyền chạy trốn, chỉ để lại một câu là đi về phía tây nam, sau này nhất định sẽ trở về, rồi cũng không trở lại nữa, nhoáng cái đã qua mấy đời, nguyện vọng của tổ tông chính là tìm lại những người thất lạc bên ngoài.
Bách Thường Tiêu biết được phu nhân kia họ Bách, người mà ông đã gặp ở cổng Càn Nguyên Quan, liền vô thức để ý, chủ yếu là người họ Bách của bọn họ không có nhiều, cứ gặp ai ông cũng muốn hỏi thăm một chút, nhiều năm như vậy đã thành thói quen rồi, không ngờ lần này lại có manh mối.
Lão nhân đang sửa ghế tên là Bách Lý Sơn, kích động đứng lên, "Lão Tam, ngươi đi gặp người ta đi, mở lời trước nói chuyện với người ta, nếu thật sự là nhánh người của cụ tổ các ngươi thì nhất định phải bắt bọn họ nhận tổ quy tông, như vậy mới không phụ lòng cụ tổ được."
Bách Thường Tiêu gật đầu, nói sáng mai sẽ đi.
Bà lão buộc tạp dề chắp tay trước ngực, "Tổ tông phù hộ cho lần này tìm được đi, nếu đúng thì tốt quá."
Cũng không biết nhánh người kia có sống tốt hay không, có giúp bọn họ một tay không, nhà của họ mà cứ thế này thì cũng thật lụn bại mất.
Thật đúng lúc, ngày mai Vệ Vân Kỳ được nghỉ, nhất định sẽ bỏ công toi một chuyến rồi.
"Mang ta đi ra ngoài chơi nhé?"
Nghe Vệ Vân Kỳ nói vậy, Bách Phúc Nhi mừng rỡ nhướn mày, "Chơi trong thành hay ra ngoài thành chơi?"
"Có đồ ăn ngon không?"
Vệ Vân Kỳ nói muốn dẫn nàng đi ngắm hoa, "Ngoài thành có một vườn hoa lớn, trong đó có đủ loại, là trang trại của một người bạn ta, ngoài hoa ra còn có các loại quả nữa."
Nghe vậy Bách Phúc Nhi liền thích, hóa ra là đi kiểu du lịch nhà vườn.
Vệ Vân Kỳ nói, "Ta đi ra ngoài khoe khoang, nói ngươi làm thịt xiên nướng đặc biệt ngon, bọn họ không tin, nói ta nói phét, ngày mai có thể mang một ít đi không?"
"Các nàng cũng mang phu nhân đi theo, đến lúc đó mọi người cùng nhau chơi, chắc là sẽ náo nhiệt."
"Mang, sáng mai ta sẽ chuẩn bị." Hoa thơm khắp vườn, cây trái trĩu cành, lúc này tất nhiên phải có chút đồ nướng.
"Có điều que xiên của ta không nhiều lắm, hay là chuẩn bị trước một ít để ăn dọc đường đi."
Vệ Vân Kỳ cười, "Chỉ có món gì mong mỏi thì ăn mới thấy ngon, làm nhiều ăn không hết lại không còn đẹp nữa."
"Vậy thì ta đi sắp xếp đây."
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận