Ta Cả Nhà Đều Tại Nhảy Đại Thần

Ta Cả Nhà Đều Tại Nhảy Đại Thần - Chương 536: Nhị đệ muội ngươi quá lợi hại (length: 7865)

Nhà họ Vệ chuẩn bị cái sân viện rộng lớn y như lời Tần Chước Chước nói, bên trong vẫn giữ được cây cối xanh tốt từ trước, tươi tốt um tùm, những bông hoa đang khoe sắc rực rỡ cho thấy nơi này mới được dọn đến không lâu. Phòng ốc có ánh sáng tốt, khô ráo và dễ chịu.
"Cái sân này thật là tốt."
Bách Phúc Nhi tỏ ra vô cùng hài lòng, vì nàng nhìn thấy trong sân còn có một gian bếp nhỏ, lúc này còn có khói bếp lượn lờ bay lên. Tần Chước Chước nói: "Trong phủ đã phái ba người đến phục vụ ngươi, đều là người già trong phủ, giờ đang ở trong bếp nhỏ chuẩn bị nước nóng cho ngươi. Đây là người của ngươi, đợi ngươi nghỉ ngơi xong có thể đến gặp mặt."
"Đa tạ tẩu tử, tẩu tử đã hao tâm tổn trí rồi, ta đều rất hài lòng."
Tần Chước Chước thấy nàng hài lòng thì trong lòng cũng vui, "Ngươi thích là tốt rồi."
Thấy có nha hoàn từ bếp nhỏ xách nước đi ra, Tần Chước Chước liền nói: "Ngươi cứ bận rộn đi, ta đi xem tổ mẫu và mẫu thân."
Bách Phúc Nhi lại hướng nàng nói cảm ơn. Đợi nàng vừa đi thì Thải Vân và Xuân Yến mới vào hầu hạ, một người bận xem có chỗ nào chưa ổn không, một người thì mở rương lấy quần áo ra, lát nữa rửa ráy xong sẽ thay.
Dù trên đường đi chậm, nhưng đi xe ngựa một quãng đường dài cũng làm Vệ lão phu nhân có chút mệt mỏi. Tần Chước Chước đến nơi thì bà đang tắm rửa cho tỉnh táo. Bà tử hầu hạ đang chỉ huy người ta sắp xếp đồ đạc của bà.
Thấy không cần đến mình, Tần Chước Chước lại đi xuống bếp, bảo người nhà bếp chia cơm canh thành ba phần rồi mang đi, để người mệt mỏi có thể nghỉ ngơi.
Một hồi bận rộn thì Tần Chước Chước cũng trở về sân của mình. Vệ Vân Tinh đã tắm rửa sạch sẽ, tóc còn ướt ôm con trai nói chuyện. Trưởng tôn của nhà họ Vệ tên là Vệ Minh Tề, nhũ danh A Thư.
"A Thư sắp biết đi chưa?"
"Vẫn chưa biết đi." Tần Chước Chước cầm khăn lau tóc phía sau cho hắn, "Hôm nay trời không nóng lắm, cũng đừng để tóc ướt, lát nữa sẽ đau đầu."
Vệ Vân Tinh không để ý, "Sốt ruột ôm con, nghĩ một chút sẽ khô thôi, thằng nhóc này vẫn còn nhớ ta, chịu cho ta ôm."
Tần Chước Chước cười khẽ, "Ngươi là cha nó, đương nhiên nó nhớ ngươi."
Đùa con trai, Vệ Vân Tinh lại hỏi sao con hắn vẫn chưa chịu đi. Tần Chước Chước lắc đầu, "Có thể đứng được rồi, chỉ là không dám bước đi. Đáng lý ra nó cũng hơn một tuổi rồi, nên biết đi rồi mới phải."
"Trẻ con mà, nhát gan."
Vệ Vân Tinh cũng không thấy có gì, "Nhiều đứa trẻ một tuổi rưỡi mới biết đi, hai tuổi mới đi cũng có, A Thư nhà ta đứng được là giỏi lắm rồi."
Tóc tai đã khô, Tiểu A Thư cũng há miệng ngáp, muốn ngủ. Tần Chước Chước nhận lấy ôm vào lòng nhẹ nhàng vỗ về, một lát sau liền ngủ thiếp đi.
Đặt con lên giường, Tần Chước Chước quay đầu, "Ngươi cũng chợp mắt một chút đi."
"Ừ."
Nắm tay Tần Chước Chước, Vệ Vân Tinh cười với nàng, "Lúc ta không có ở nhà vất vả cho nàng rồi."
"Có gì đâu mà vất vả, trong nhà có bao nhiêu việc chứ."
Hai vợ chồng đang âu yếm nhau thì Bách Phúc Nhi cũng tắm rửa xong và đã nằm trên giường. Lúc lên đường còn không thấy có gì, giờ nghỉ ngơi xuống thì lại thấy toàn thân mệt mỏi, gần như vừa chạm giường đã ngủ thiếp đi. Vệ Vân Kỳ về lúc nào nàng cũng không biết.
Mọi người đều nghĩ rằng nàng ngủ một giấc liền đến sáng hôm sau, vẫn là bị đói đánh thức. Dụi mắt còn ngái ngủ nhìn ra ngoài trời, tự nhủ: "Cảm giác đã ngủ lâu lắm rồi, sao vẫn chưa tối."
Thải Vân đang thu dọn đồ đạc vội chạy đến bên giường, "Cô nương người cuối cùng cũng tỉnh rồi."
Còn hơi mơ màng, Bách Phúc Nhi hỏi, "Sao vậy? Đến giờ ăn tối rồi sao?"
"Ăn tối?" Thải Vân trợn tròn mắt, "Cô nương, người ngủ từ chiều hôm qua đến giờ, qua cả một đêm rồi. Cô gia tối hôm qua trở về, sáng nay lại đi rồi."
Thì ra cô nương nhà nàng ngủ như chết, cả đường đi không tỉnh một chút nào.
Bách Phúc Nhi chớp mắt, "Ta vậy mà ngủ lâu như vậy à."
Thật là quá mệt mỏi, bụng lại rất đói.
Nàng đang rửa mặt thì Tần Chước Chước đang cùng Vệ phu nhân nói chuyện trong nhà những ngày qua, Vệ phu nhân cười nói: "Con làm tốt lắm, vất vả cho con rồi."
Tần Chước Chước cười nói: "Nói ra thì cũng không có nhiều việc, bất quá sau này có em dâu rồi, có thể để em dâu giúp cùng nhau quản gia, như vậy con sẽ có thêm thời gian chăm sóc A Thư hơn."
Vệ phu nhân nắm tay nàng, "Nhị tức phụ mới vừa về nhà, với lại con bé còn chưa quen kinh thành, trên đường lại còn nói muốn mở tiệm bánh, mấy việc trong nhà vẫn còn cần con tiếp tục gánh vác."
Tần Chước Chước cũng không từ chối, "Mẫu thân nói phải, vậy để nhị đệ muội làm quen thêm, chờ quen rồi lại giúp quản."
Đợi Bách Phúc Nhi qua đến nơi thì hai mẹ con đang nói chuyện rất vui vẻ, Bách Phúc Nhi đến lại càng thêm náo nhiệt, Vệ phu nhân nói tuy hai người đã thành thân, nhưng ở kinh thành cũng nên làm mấy bàn tiệc, "Đây là quy tắc không thể bỏ qua."
"Chuyện này con không cần phải lo, đến lúc đó ra mặt gặp người là được."
Bách Phúc Nhi không có ý kiến gì. Đột nhiên nàng hỏi sao không thấy tiểu chất đâu?
Tần Chước Chước nói người ở trong sân. Vệ phu nhân nói mau đi xem cháu nội, thế là mẹ chồng nàng dâu ba người cùng đi đến sân của Tần Chước Chước. Tiểu A Thư đang được nha hoàn dìu tập đi, đỡ cậu thì cậu đi nhanh thoăn thoắt, nhưng vừa buông ra thì cậu lại không chịu đi, hoặc là dứt khoát ngồi bệt xuống.
"Tổ mẫu, cháu ngoan, mau lại đây."
Vệ Vân Kỳ xoay người đưa tay, hai chân của Tiểu A Thư run lẩy bẩy, vẫn không chịu bước đi. Tần Chước Chước thở dài, "Mới sớm đã biết đứng rồi, chỉ cần một chút là đi được, vậy mà vẫn không thể tự mình đi."
Về chuyện này Bách Phúc Nhi có kinh nghiệm a, con bé có một đứa cháu nhỏ cũng y như vậy, "Lấy cho ta con dao phay."
"Lấy dao phay làm gì?"
Tần Chước Chước có chút khó hiểu, "Định dọa nó à?"
Bách Phúc Nhi bật cười, "Lấy ra là sẽ biết."
Đi tới ngồi xổm trước mặt Tiểu A Thư, tươi cười nói, "Tiểu A Thư, ta là thím của con đây. Lúc con mới sinh ta còn từng đến thăm con đấy."
"Gọi thím một tiếng nghe thử?"
Trẻ con sợ người lạ, không dám mở miệng, Tần Chước Chước cũng ở bên cạnh dạy, đáng tiếc Tiểu A Thư vẫn không chịu mở miệng.
Dao phay được mang đến, Bách Phúc Nhi cầm dao đi ra sau lưng Tiểu A Thư, nhờ Tần Chước Chước ở phía trước dụ Tiểu A Thư đi. Tần Chước Chước tuy hiếu kỳ nhưng vẫn làm theo, cầm cái trống lắc lui ra phía sau mấy bước để hấp dẫn sự chú ý của Tiểu A Thư. Lúc Tiểu A Thư nóng lòng muốn bước nhưng không dám, Bách Phúc Nhi liền cầm dao nhẹ nhàng chém xuống giữa hai chân Tiểu A Thư.
Nói ra thì thật lạ, dao phay chém ba lần thì Tiểu A Thư liền bước đi được, bước từng bước chân nhỏ tiến lên. Bách Phúc Nhi vẫn luôn đi phía sau chém giữa hai chân cậu, một lát sau, Tiểu A Thư cuối cùng cũng chịu bước đi, vừa đi vừa cười.
Tần Chước Chước vui mừng, "Nhị đệ muội, muội lợi hại quá, lại còn biết làm trẻ con đi được sao?"
Bách Phúc Nhi đưa dao cho nha hoàn một bên, phủi tay nói, "Người già hay nói người chết sau khi bị trói chân, đến khi đầu thai thì quên mở dây trói, nên đầu thai rồi thì chậm chạp không bước được, phải dùng dao chặt đứt dây trói."
"Có thật không thì ta cũng không biết, nhưng nhiều đứa trẻ không dám bước đi dùng cách này liền có thể đi được."
Sự thật là gì thì nàng cũng không biết.
(Hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận