Ta Cả Nhà Đều Tại Nhảy Đại Thần

Ta Cả Nhà Đều Tại Nhảy Đại Thần - Chương 485: Ngươi tìm ta có cái gì sự tình? (length: 8234)

Vệ gia ngũ thúc giọng điệu cứng rắn nói ra, con trai hắn liền nói: "Cha, giết xong hết rồi."
"Giết xong rồi?" Vệ gia ngũ thúc càng thêm căng thẳng, gượng cười nói: "Giết xong thì tốt, vậy... vậy con làm cho tốt công việc."
Vệ Vân Kỳ khẽ cười, nâng chén rượu lên cụng một cái, "Cháu nghe nói ngũ thúc thích uống trà, cháu mang từ kinh thành về một ít, lát nữa sai người gói cho ngũ thúc hai cân."
"Tốt tốt."
Vệ gia ngũ thúc liếc nhìn những người trong tộc đang ngưỡng mộ, liền cạn chén rượu, Vệ Vân Kỳ cười cười lại đi đến bàn tiếp theo.
Người ngồi trên bàn dù là bậc trưởng bối hay vai vế ngang hàng đều vội vàng cầm chén đứng lên, thấy mọi người mặt tươi cười, tiếng cười rôm rả, nhị thúc công và tam thúc công hai vị trưởng bối vừa bực vừa tức nhưng lại chẳng làm gì được.
Trong lòng họ không dám oán trách Vệ Vân Kỳ không nể mặt mình, liền oán trách Vệ lão gia không dạy dỗ cháu tốt, cũng oán trách những người trong tộc này quá nịnh hót, nhìn cái vẻ cười kia mà thấy ghét.
Bất quá họ dù không vừa lòng cũng không dám làm mất mặt Vệ Vân Kỳ ở tình huống này, chỉ có thể ấm ức đưa tay gắp thịt ăn, vẫn là người trong tộc không nhìn nổi chủ động bưng chén rượu lên mời họ, lúc này mới miễn cưỡng lấy lại mặt mũi.
Vệ Vân Kỳ kính rượu một vòng, khi yến tiệc đã quá nửa thì đến phía nữ quyến, ánh mắt của đàn ông và đàn bà hoàn toàn khác nhau, điểm chú ý cũng không giống, đám thương nhân bên ngoài thấy Vệ Vân Kỳ chỉ nghĩ đến hậu sinh tài giỏi, con đường quan lộ xán lạn, tiền đồ rộng mở, Vệ gia đúng là được tổ tiên phù hộ, làm họ hâm mộ.
Ánh mắt của đám phụ nữ thì muốn nhìn từ búi tóc xuống dưới, cảm nhận đầu tiên là vẻ ngoài cực kỳ nổi bật, dáng người cân đối, sau đó mới đến các chi tiết, đến cả đôi tay nâng chén rượu cũng không thể bỏ qua, các phu nhân đều lộ vẻ như bà nhạc mẫu đang xem mắt, vừa hiếu kỳ vừa thưởng thức, trong lòng tính toán xem nhà mình hay nhà người thân có cô nương nào thích hợp không.
Các cô nương thì vừa xấu hổ vừa e thẹn, cô nào gan dạ thì nhìn chăm chú, cô nào nhút nhát thì cúi đầu nhìn trộm, gương mặt ửng hồng, thật là vô cùng thẹn thùng.
"Mau nhìn mau nhìn, thật là dễ nhìn nha."
Dương Hoan hào hứng nhìn Vệ Vân Kỳ, tay dưới bàn không ngừng chọc vào eo Bách Phúc Nhi, nhỏ giọng nói bên tai cô: "Cậu nói nước ở kinh thành có khác không, mà toàn sinh ra người đẹp vậy?"
"Tỷ tỷ ruột nhà mẹ đẻ của chị dâu ta lấy chồng ở kinh thành, nói con gái kinh thành đều đẹp hơn ở chỗ chúng ta, công tử cũng tuấn tú."
Bách Phúc Nhi cúi đầu cười nói: "Ta từng đi kinh thành rồi, cũng chưa chắc con gái ở đó đã đẹp hơn ở Thương Khê huyện bao nhiêu, chỉ là ăn mặc đẹp hơn, cầu kỳ hơn thôi."
Dương Hoan cười nói: "Người đẹp vì lụa mà, tớ hiểu."
Hai người cúi đầu nói đùa mấy câu, đợi Vệ Vân Kỳ đến bàn mình mới ngẩng đầu lên, Vệ gia chuẩn bị rất chu đáo, cho các cô nương dùng nước trái cây, thanh mát mà lại ngon, thấy Vệ Vân Kỳ đến, mọi người nhao nhao nâng ly nước trái cây.
Vệ Vân Tinh nói cười hai câu, Vệ Vân Kỳ nâng chén rượu ra hiệu một chút xem như kết thúc, Bách Phúc Nhi ngẩng mắt nhìn lại thì đúng lúc chạm mắt Vệ Vân Kỳ, Vệ Vân Kỳ cũng không hiểu sao lại hướng cô khẽ cười một cái.
Trong lòng Bách Phúc Nhi khẽ xao động một chút, cảm giác nụ cười kia rõ ràng là đang tán tỉnh cô, sau khi ngồi xuống cô liền buông ly nước trái cây xuống thở hắt ra, còn chưa kịp điều chỉnh lại thì đã bị Dương Hoan kích động kéo vào cuộc nói chuyện, Dương Hoan chỉ thiếu chút nữa là hét vào tai cô, nhỏ giọng nói: "Đẹp trai quá đi mất, nếu tớ chưa đính hôn thì cũng muốn thử một lần."
"Nếu để tớ mò được tay, tớ kiếm lời to rồi."
Bách Phúc Nhi liếc nhìn xung quanh, thấy người trên bàn hoặc là đang thì thầm to nhỏ hoặc là quay đầu tiếp tục nhìn trộm, vừa muốn nói gì đó thì cô nương bên cạnh Dương Hoan chen vào, nói nhỏ: "Tớ cũng nghĩ vậy, dù sao có biết người mình gả có tính tình tốt hay không đâu, chi bằng tìm người đẹp trai, cơm ăn cũng thấy ngon miệng hơn, cảnh đẹp ý vui."
Bách Phúc Nhi vậy mà lại cảm thấy cô ta nói rất có lý, bề ngoài và nội tại thì cũng phải chiếm được một cái chứ.
Lỡ như gặp phải người bề ngoài không có, nội tại lại càng không, thì đúng là thiệt thòi lớn.
Có mấy cô nương dòng chính của Vệ gia cũng ngồi ở bàn này, một đám chỉ lo cắm cúi ăn cơm, đồ ăn trên bàn rất phong phú, đương nhiên là ngon hơn cơm canh bình thường của các cô rồi, sau khi nghe Vệ Vân Kỳ nói những lời đáng sợ kia, cả đám đối với hắn đều kính nhi viễn chi, cảm thấy hắn còn không bằng đồ ăn trước mặt thực tế hơn.
Hơn nữa, bàn này toàn là con gái, vốn dĩ đã ăn không nhiều, còn có một nửa lo nói chuyện, không cần phải giống như lúc ăn tiệc trước kia còn phải giành giật, ăn ngon đến là thoả mãn.
Sau khi tiệc tàn mọi người đều ngồi lại nói chuyện, chủ đề của các cô nương rất lung tung, cái gì có hứng thú là nói, vui vẻ náo nhiệt.
Đang nói chuyện thì có một nha đầu đi tới, nói với Bách Phúc Nhi: "Bách cô nương, thiếu phu nhân nhà ta nói có lời buổi sáng chưa nói hết, muốn mời cô qua ngồi một lát."
Mấy người Dương Hoan cười với cô: "Đi đi, chúng ta nói chuyện một hồi cũng phải về rồi."
Bách Phúc Nhi đứng dậy, cùng nha đầu kia đi, đi một hồi thì cô thấy không đúng, sáng nay cô đến sân của Tần Chước Chước rồi, chỉ liếc mắt một cái liền thấy không phải cùng một đường, mà con đường này có vẻ rất quen mắt a.
Hình như cô từng đi qua rồi!
Nha đầu dẫn đường dừng lại ở cổng sân, "Bách cô nương tự mình vào là được rồi."
Thải Vân muốn đi theo vào, nha đầu kia giơ tay ngăn lại cô ấy: "Thải Vân cô nương ở ngoài chờ một lát có được không?"
Thải Vân không đồng ý rời cô nương nhà mình, vẫn là Bách Phúc Nhi quay lại bảo cô ấy tự đi chơi một chút, lát nữa cô ra ngay, lúc này Thải Vân mới dừng bước, nhưng không đi đâu cả, chỉ đứng đợi ở cửa sân.
Bách Phúc Nhi nhấc chân bước vào, sân vẫn là cái sân ấy, người đang ngồi uống trà trong sân vẫn là người ấy, khác biệt chỉ là từ tiểu hào biến thành đại hào.
Cô trực tiếp bước tới ngồi đối diện Vệ Vân Kỳ, trước mặt cô đã có một chén trà, "Ngươi tìm ta có việc gì?"
Vệ Vân Kỳ cười nói: "Ta lấy danh nghĩa chị dâu mời ngươi, thấy ta ngươi không thấy bất ngờ sao?"
Bách Phúc Nhi nhìn quanh cái sân này một chút: "Ta là người trí nhớ tốt, đường ngoài kia ta thuộc, sân này nhiều năm cũng không có gì thay đổi, cây ly hoa mèo kia vẫn khỏe chứ?"
Ánh mắt Vệ Vân Kỳ cũng đảo quanh sân, "Buổi sáng còn thấy nó, bây giờ không biết chạy đi đâu rồi, có lẽ người đông nên nó trốn đi."
"Vẫn còn sống hả?"
Vệ Vân Kỳ gật đầu, "Cũng mập rồi."
Trong lòng Bách Phúc Nhi có chút khẩn trương, mắt cô loạn xạ liếc nhìn, Vệ Vân Kỳ cười cười, "Không cần căng thẳng."
"Ta căng thẳng cái gì?" Bách Phúc Nhi mạnh miệng cãi, "Ngươi tìm ta có chuyện gì?"
Vệ Vân Kỳ thu lại nụ cười, nghiêm mặt nói: "Chỉ là muốn nói tiếng xin lỗi với ngươi, lúc nhỏ ta không hiểu chuyện, không nên đánh ngươi, mặt khác còn nợ ngươi một tiếng cảm ơn."
Bách Phúc Nhi nghĩ đến chuyện xảy ra trong cái sân này mấy năm trước: "Lúc đó còn nhỏ nên suy nghĩ chưa thông, nhà ngươi là bỏ tiền mời sư phụ ta đến khám bệnh cho ngươi, lấy tiền của người thì phải làm tròn việc cho người, chữa khỏi cho ngươi là phận sự, sư phụ để ta ở đây chăm sóc ngươi, ta lẽ ra nên có thái độ tốt hơn."
Mấy ai khi bị bệnh mà tâm trạng tốt?
Ngay cả người lớn bị ngã cũng là chuyện bình thường, huống chi là một đứa trẻ.
"Sau chuyện đó nhà ngươi cũng cho thêm không ít tiền dầu mè, ta không nên vì mấy ngày chăm sóc ngươi mà cứ nhắc mãi."
"Còn chuyện ngươi đánh ta..."
Cô bật cười: "Ta cũng đánh lại rồi, còn ỷ vào lúc đó ngươi yếu đuối mà chiếm không ít lợi lộc."
(hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận