Ta Cả Nhà Đều Tại Nhảy Đại Thần

Ta Cả Nhà Đều Tại Nhảy Đại Thần - Chương 442: Hộ vệ nhóm đều dài miệng sắt? (length: 7869)

Xưởng chế đường của nhà họ Bách chính thức nổi lửa, mở ra một năm vào thời điểm phồn thịnh nhất, kéo theo xe mía bằng la và xe bò từ xa theo đường làng mà đến, trên mặt sông cũng thỉnh thoảng có thuyền lớn cập bờ, người bận rộn trên các đầu cầu mía không ngừng nghỉ.
Trong thôn mấy nhà khách sạn ít ỏi cũng buôn bán rất phát đạt, người trong thôn cũng quét dọn những sân nhà của mình ra, dùng làm khách sạn, kiếm thêm chút tiền thịt.
Cuối năm cũng là thời điểm lượng tiêu thụ hương nến giấy tiền cao nhất, mỗi ngày đều có xe la ngựa hoặc thuyền lớn đến đây chở đi một lượng lớn hương nến giấy tiền, trên mặt sông yên ả dù không dám nói trăm thuyền tranh nhau, nhưng cũng là thuyền bè qua lại tấp nập.
Mẻ đường đỏ đầu tiên ra lò, theo quy củ hàng năm, người làm xưởng đem những miếng đường này cắt thành khối nhỏ, mời toàn thôn đến nếm thử đường mới, tiếng cười đùa của bọn trẻ gần như muốn phá cả mái nhà.
"Năm nay đường ngọt ghê!"
"Hắc hắc, năm nào đường mà chẳng ngọt?"
"Nhìn đường của chúng ta đây này, cái vị này, màu sắc này, thuần khiết quá chừng."
Người ăn đường vui vẻ, quay người bắt đầu làm việc, cảm thấy toàn thân đều tràn đầy năng lượng, phải hiểu rằng sau khi xưởng dừng máy vào cuối năm, đều sẽ phát cho mọi người một cái hồng bao may mắn, rất là có trọng lượng đó.
Bọn họ hy vọng xưởng nhà họ Bách năm nay vẫn tiếp tục kiếm được nhiều tiền như vậy, không, còn phải kiếm được nhiều tiền hơn những năm trước nữa.
"Đội trưởng, khung cảnh này ghê đấy, ngươi nói xem nhà họ Bách rốt cuộc muốn thu bao nhiêu mía, ta thấy trong lều kia chắc sắp chất đầy rồi."
Lâm Phi đứng ở bến tàu nhìn những cây mía, một tên hộ vệ vừa nhai mía vừa đi tới, "Phì" một tiếng nhổ bã mía ra, nhìn những thuyền chở mía mới xuất hiện trên mặt sông, chậc lưỡi: "Lại có mía tới."
Một tên hộ vệ khác cũng vừa nhai mía vừa đi tới: "Ta nghe ngóng được rồi, nói cảnh này mới chỉ là bắt đầu thôi, vài ngày nữa mía từ các thôn khác cũng sẽ bắt đầu đưa đến, ngoài huyện này ra, mía từ các huyện khác cũng đưa tới, hai mươi cân mía ra một cân đường, năm nay nhà họ Bách định làm ra một trăm vạn cân đường, nghe nói còn đi nơi khác thu mía nữa."
"Mấu chốt là, mía hai đồng một cân."
Tê ~ Mấy người đang ăn mía xung quanh hít một hơi, "Một trăm vạn cân, tiền vốn hai đồng một cân, một cân đường bao nhiêu tiền?"
Cố gắng tính toán trong đầu một hồi mà đầu óc ong ong, cuối cùng tỏ vẻ: "Tính không ra, kiếm bộn tiền hả?"
Thảo nào các thương lái đường ai cũng giàu nứt đố đổ vách, lợi nhuận trong này thực sự không dám nghĩ tới.
Ánh mắt Lâm Phi dừng lại trên những cây mía trong tay bọn họ: "Ngày mai bắt đầu đừng ăn nữa, các ngươi xem xem ở đây ai đang ăn mía? Không đúng quy củ."
Đám hộ vệ nhìn những cây mía trong lều lớn kia, chắc phải có mấy chục vạn cân, bọn họ mới ăn được bao nhiêu chứ?
Nha nhao không để ý.
"Không sao, người ta nhiệt tình mời ta ăn, ăn thoải mái."
Lâm Phi nói: "Nhà họ Bách sẽ bán một lô đường giá rẻ cho chúng ta, còn sẽ miễn phí đưa hai vạn cân chi viện tiền tuyến, người ta làm đủ nhiều rồi."
Lời này nếu nói trước kia chắc mọi người còn kinh ngạc một phen, khen nhà họ Bách nhân nghĩa, bây giờ thấy mía chất thành núi thì lại coi thường: "Hai vạn cân đối với bọn họ mà nói thì là cái gì, đưa hai mươi vạn cân thì còn được."
"Đúng vậy, nghe nói lúc xưởng chế đường của bọn họ vận hành hết công suất, một ngày có thể sản xuất vạn cân đường, chỉ hai ngày thôi mà."
Lâm Phi quát đám người mấy câu, bọn họ mới im lặng.
Mới qua hai ngày, mẻ đường đầu tiên còn chưa xuất xưởng, Uông Toàn đã tìm Bách Phúc Nhi: "Cô nương đi xưởng chế đường xem thử đi, mấy tên hộ vệ từ kinh thành đến muốn vào xem xưởng, chúng ta cản không được."
Bách Phúc Nhi cau mày, dẫn Thải Vân đi ra cửa, trước cổng viện xưởng chế đường đã có một nhóm người đứng, Bách Xương Bồ mặt mày khó chịu đứng giữa đám người kia, một bước cũng không nhường.
"Mấy vị binh gia, tiểu nhân nói rồi, bên trong không tiện cho xem."
Mấy tên binh lính cười: "Nhị công tử nhà họ Bách lo lắng chúng ta xem bí quyết làm đường của nhà họ Bách đấy hả, yên tâm, ta chờ tướng sĩ có cần buôn bán đâu, có gì mà không thể xem?"
"Thật sự là không thể xem."
Giọng Bách Phúc Nhi từ phía sau đám người vang lên: "Cái cửa lớn này đằng sau là xưởng chế đường thực sự của nhà họ Bách ta, không thể cho người ngoài xem."
"Các vị binh gia có biết cách chế biến đường đỏ hiện tại bán được bao nhiêu tiền, và nhiều đường phèn nữa thì nên bán bao nhiêu tiền không?"
"Không phải là người có ký giấy bán thân với nhà họ Bách, tất cả đều từ chối cho vào trong."
Lâm Phi cũng chạy tới, bình tĩnh hỏi đầu đuôi câu chuyện, Bách Phúc Nhi nói ngắn gọn mấy câu sau tiếp tục nói: "Các nhà đều có bí quyết riêng, không thể cho người ngoài nhìn thấy, hộ vệ Lâm và mấy người ngươi mang đến nên biết giữ chừng mực chút thì hơn."
Liên quan đến bí quyết làm đường của nhà họ Bách, Bách Phúc Nhi tỏ vẻ không hề nhân nhượng.
Lâm Phi cảm thấy mất mặt, hai ngày nay hắn hỏi thăm khắp nơi, mọi người ở đây đều rất nể trọng đám người đi lính của bọn họ, rất tôn sùng đại tướng quân, nói hắn là đại anh hùng… Lẽ nào muốn cho mọi người biết thân binh của đại anh hùng lại là những kẻ không tuân thủ quy tắc như vậy sao?
"Toàn bộ có mặt, trở về nơi đóng quân."
Bọn họ không ở phòng mà nhà họ Bách bố trí, mà là tự dựng lều trại, những người này thấy Lâm Phi nổi giận mới bất mãn bỏ đi, Lâm Phi chắp tay: "Là thuộc hạ không hiểu quy tắc, xin Bách cô nương thứ lỗi."
Bách Phúc Nhi gật đầu: "Chuyện gì cũng dễ nói, nhưng muốn vào cái cửa này thì không được, cũng mong hộ vệ Lâm thông cảm."
Lâm Phi chắp tay quay người rời đi, những người đưa mía đến đợi hắn đi mới nói: "Bá đạo quá rồi đó, lẽ ra ở đâu cũng phải hiểu rằng bí quyết của người ta không được cho người ngoài xem chứ."
"Không có quy củ."
Đám hộ vệ này không biết trong viện này còn có một cánh cổng lớn, họ đưa mía vào chỉ có thể đưa đến cổng lớn bên trong, nếu không có việc gì lại còn tùy tiện lấy mía ăn thì càng không thể nào.
"Mấy tên binh gia đó cứ rảnh là ăn mía, không biết có phải là miệng sắt không, mà không thấy nổi mụn?"
Lời này khiến mọi người đều cười phá lên, thực sự là bọn họ đã sớm thấy ngứa mắt với việc mấy tên binh gia tùy tiện lấy mía ăn rồi, mía của người ta cũng phải bỏ tiền ra mua, có sổ sách rõ ràng, nếu ai cũng như bọn họ thì làm sao mà có lãi được?
Không biết Lâm Phi nói gì, từ ngày thứ hai trở đi, những tên hộ vệ đó không còn lảng vảng bên ngoài nữa, Bách Phúc Nhi cho người đưa mười cân đường đỏ mới ra lò cho bọn họ, coi như là làm ngọt miệng.
Hôm đó Lâm Phi vừa tìm đến Bách Phúc Nhi, hắn đến để hối thúc đường, Bách Phúc Nhi cũng rất bất đắc dĩ: "Mới bắt đầu bếp lò còn chưa được đốt nóng, nên sẽ chậm một chút, bây giờ đốt nóng rồi sẽ nhanh hơn nhiều, mong hộ vệ Lâm chờ thêm hai ngày nữa."
"Xưởng chế đường nhà họ Bách không dám chậm trễ chuyện của đại tướng quân, đương nhiên sẽ vận hành hết công suất, mặt khác Tri phủ đại nhân Nghiêm ở phủ thành đã chuẩn bị sẵn nhân thủ, sẽ cùng hộ vệ Lâm đợi người cùng nhau đưa đường, đường ở xưởng chế đường mấy ngày nữa sẽ được đưa trực tiếp đến phủ nha."
Lần này xưởng chế đường phía Tây Nam thương lượng sẽ đưa năm vạn cân đường, phủ đại tướng quân An sẽ mua năm vạn cân với giá một trăm văn một cân, thương lượng tổng cộng mười vạn cân đường, nếu chỉ có năm mươi người này thì không thể nào chở hết được, trừ phi phải cho thêm cho bọn họ một đám la và xe.
Như vậy tiền vốn sẽ quá lớn.
Lâm Phi gật đầu, nói đến lúc đó sẽ mang đường đến phủ thành cùng người của phủ nha tập hợp, sau đó mau chóng đưa đến tiền tuyến.
- Kinh hỉ không kinh hỉ, bất ngờ không bất ngờ?
Ta cảm thấy muốn hồi máu, tinh thần tới rồi.
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận