Ta Cả Nhà Đều Tại Nhảy Đại Thần

Ta Cả Nhà Đều Tại Nhảy Đại Thần - Chương 325: Nữ tử dạo phố thật là đáng sợ (length: 7999)

Bách Phúc Nhi ngồi im không nhúc nhích, “Bản cô nương không thích cho người khác cơ hội thứ hai đâu, tiền rượu thịt ngươi khỏi nói cũng sẽ không có cho ngươi, hiếm khi Vệ tam công tử mời cơm, bản cô nương vui vẻ tới đây, ai ngờ cá thì thối, gà thì sống, bản cô nương đây là người sống, cho ta ăn gà nửa sống nửa chín là xem ta như đồ cúng hả? Giờ bản cô nương mất hết cả hứng rồi, chỉ thấy xui xẻo thôi, Vệ tam công tử cũng mất hết mặt mũi, chưởng quỹ chắc phải có lời giải thích chứ?”
“Nếu chưởng quỹ không quyết được, chi bằng mời ông chủ tửu lâu, hoặc là mở toang cửa, để khách bên ngoài vào cùng bàn bạc chút xem sao.”
Vệ Vân Kỳ ánh mắt không mấy thiện cảm nhìn chưởng quỹ, “Nếu ngươi không quyết định được, bản công tử chỉ có thể đi tìm đủ ba thôi.”
Cái "đủ ba" mà hắn nói chính là ông chủ của tửu lâu này, đều là người làm ăn buôn bán cả, Vệ Vân Kỳ đương nhiên quen biết, mà quan hệ cũng không tệ. Chưởng quỹ bị dọa sợ, cắn răng, “Theo quy định của quán, nếu món ăn có vấn đề gì, sẽ bồi thường gấp ba. Lần này là lỗi của kẻ hèn, mong tam công tử nương tay.”
Bách Phúc Nhi "Xùy" một tiếng, “Bồi thường gấp ba là khi đồ ăn ngươi có vấn đề, nhưng hôm nay ngươi cố tình không nấu chín, ai chả biết đồ ăn cho người chết thì là đồ ăn sống. Bản cô nương với Vệ tam công tử đều là dân làm ăn, rất kỵ cái này, ba tháng tới mà làm ăn thua lỗ chắc tính lên đầu chưởng quỹ, rồi chưởng quỹ tính gỡ rối thế nào?”
Chưởng quỹ sau lưng lạnh toát, cô nương này sao không biết lý lẽ vậy, ở trước mặt Vệ đại công tử mà chẳng nể mặt ai vậy hả?
Cuối cùng đành phải chắp tay vái chào, lại lần nữa xin lỗi, rồi nói: "Không biết cô nương muốn bồi thường thế nào ạ?"
Bách Phúc Nhi liếc hắn một cái, "Thôi được, bản cô nương vốn dĩ hôm nay là không muốn bỏ qua, nhưng thấy mặt mũi Vệ tam công tử, rộng lượng cho qua vậy… ”
Lời còn chưa dứt, chưởng quỹ đã thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy quả nhiên là nể mặt Vệ đại công tử, vừa rồi chỉ là làm ra vẻ thôi. Chưởng quỹ vừa muốn cám ơn, thì Bách Phúc Nhi nói ngay: "Vậy thì bồi thường gấp mười lần đi, đưa một ngàn một trăm lượng bạc."
Vệ Vân Kỳ…
Chưởng quỹ…
“Cô nương, bồi thường gấp mười lần là một ngàn lượng mà.”
Bách Phúc Nhi nhíu mày, "Bản cô nương đương nhiên biết là một ngàn lượng, chẳng lẽ bàn đồ ăn này không trị giá một trăm lượng à? Tiền gốc thêm bồi thường chẳng phải là một ngàn một trăm lượng sao?”
Chưởng quỹ cảm thấy, hắn bị bắt nạt...
Cô nương này thật là không nói lý mà...
Cuối cùng chưởng quỹ thành thật bồi thường một ngàn một trăm lượng bạc ròng, Bách Phúc Nhi mặt mày thản nhiên thu lấy, nhét vào hầu bao của mình, trong ánh mắt đẫm lệ của chưởng quỹ mà tiêu sái rời đi.
Vừa ra khỏi cửa, Vệ Vân Kỳ đã nói, "Số bạc đó có phải nên đưa cho ta không?"
Bách Phúc Nhi cười tủm tỉm nhìn hắn, "Ta tự mình kiếm được sao lại phải đưa cho ngươi, nói nữa, không có ta tối nay ngươi đã ăn cá thối rồi, có khi còn phải ngồi xổm trên bô cả đêm, có phải ngươi nên cảm tạ ta không?”
Đứng giữa chợ đêm ồn ào náo nhiệt, Bách Phúc Nhi tâm tình tốt lên hẳn, “Đi, bản cô nương tối nay bao, mời ngươi ăn khuya, dùng số bạc vừa nãy kiếm được.”
Vẫn còn đứng ở cửa, chưởng quỹ rơi một hàng nước mắt tủi hờn, nói lớn như vậy là sợ hắn không nghe thấy sao?
Tiểu nhị của quán run rẩy đỡ hắn, “Chưởng quỹ, đừng nhìn nữa.”
Nhìn cô nương kia thảnh thơi tiêu tiền của quán mình, chẳng phải càng thêm khó chịu sao?
Đứng trên đường, Bách Phúc Nhi rất nhanh bị chợ đêm náo nhiệt thu hút, dù sao nàng từ một nơi nhỏ bé lên đây mà, giống như suối nhỏ bất chợt vào thành phố lớn, cái gì nhìn cũng thấy lạ.
"Khăn tay này đẹp quá nha, mua ít mang về."
Nghĩ đến người nhà đông, hào phóng mở miệng, "Lão bản, cho ta ba mươi cái, phải loại đẹp đấy."
Lão bản vừa thấy khách lớn đến, mặt tươi rói, “Cô nương thật là có con mắt nhìn đồ đó, quán ta tuy nhỏ nhưng đồ đều tốt cả, so với trong tiệm còn rẻ hơn nhiều, còn cả hầu bao nữa, cô nương có muốn mua ít không, cũng đẹp y vậy.”
Bách Phúc Nhi cười tủm tỉm gật đầu, "Vậy thì thêm ba bốn cái hầu bao nữa, gói lại đi."
Tiêu tiền không phải của mình thì thật là sướng mà.
Vừa đi được hai bước lại thấy đèn lồng, "Ôi, đèn lồng này có ý vị đó nha, lão bản, lấy cho một cái."
Đi chưa được trăm mét, chè trôi nước cùng Vệ Vân Kỳ hai người đã tay không rảnh, tay thì xách một đôi túi lớn túi nhỏ. Vệ Vân Kỳ hít một hơi thật sâu, vừa hung hăng mắng Tề tam công tử chủ tửu lâu một trận, nếu đồ ăn không dở, hắn có đến mức phải đi làm phu khuân vác không chứ?
Thấy Bách Phúc Nhi còn định đi vào cửa hàng phấn son, Vệ Vân Kỳ liền bước lên, "Không phải nói là sẽ bao sao, ngươi xem phấn son làm gì?"
Bách Phúc Nhi quay đầu, "Tiệm này sao?"
Chè trôi nước mặt đầy vẻ mông muội, "Đây là tiệm phấn son có tiếng đấy."
Bách Phúc Nhi cười nói: “Đến rồi thì cứ xem chút không lỗ đâu, đi thôi.”
Ông chủ cửa hàng phấn son đang lo ế hàng định đóng cửa, vừa thấy có người đến liền trợn tròn mắt, hóa ra là Vệ đại công tử, quan trọng là lần này Vệ đại công tử không phải đến với mẹ hắn mà lại đi cùng một cô nương?
Lạ nha.
“Tam công tử mời ngài ngồi, uống chén trà trước.”
"Cô nương, ngài muốn xem cái gì?"
Sợ Bách Phúc Nhi vừa thấy liền không dừng lại được, Vệ Vân Kỳ trực tiếp lên tiếng, “Có gì mới, tốt thì cứ lấy ra cho nàng chọn.”
Sớm mua sớm xong việc.
Chưởng quỹ nhanh chóng lấy ra son phấn thượng hạng, Bách Phúc Nhi cũng không rành lắm, chưởng quỹ giới thiệu không ngừng, Bách Phúc Nhi chọn tới chọn lui, "Loại hợp với mười tám tuổi cho ta năm bộ, loại hợp với người ba mươi trở xuống cho ta năm bộ, loại bốn mươi lăm tuổi cho ta năm bộ.”
"Gói cẩn thận lại còn phải đánh dấu rõ ràng, kẻo lẫn lộn."
Quả nhiên là khách lớn mà, chưởng quỹ cùng tiểu nhị một trận bận rộn, đồ vật trong tay Vệ Vân Kỳ và chè trôi nước lại thêm mấy túi to, đưa ba người ra cửa, chưởng quỹ ngoác miệng tới mang tai, mặc dù là cô nương tự mình trả tiền, nhưng Vệ đại công tử đi cùng nữ nhân dạo chợ đêm vẫn là lần đầu, còn chịu thương chịu khó mang đồ nữa chứ, cô nương này cũng bản lĩnh đấy.
Lại dạo gần nửa canh giờ, chủ tớ hai người không những tay không rảnh mà trên cổ cũng đeo thêm mấy túi đồ, cả hai đều trợn mắt.
"Công tử, nữ tử đi dạo phố lên thì đúng là quá đáng sợ."
Hắn cùng công tử nhà hắn bây giờ chả khác gì hai con trâu.
Vệ Vân Kỳ cảm thấy chân sau mình cũng đau nhừ cả ra, nhìn xú nha đầu ôm một túi điểm tâm mới mua vừa đi vừa ăn phía trước, đúng là không có chút nhân tính nào.
Hắn không biết rằng, ăn mấy miếng điểm tâm thì Bách Phúc Nhi có chút hối hận, vì không ngon lắm, nàng không muốn ăn nữa lại thấy bỏ thì không được, quan trọng là trên đường chẳng thấy một người ăn xin nào, chỉ đành phải cười tủm tỉm quay người, “Chắc đói cả rồi đúng không, ăn miếng điểm tâm lót bụng chút nhé.”
Nói rồi nhét một miếng bánh đậu xanh vào miệng chè trôi nước, chè trôi nước nhai hai ba cái đã hết, đúng là đói quá mà.
Vệ Vân Kỳ quay đầu sang chỗ khác, "Ta không muốn ăn bánh đậu xanh."
Bách Phúc Nhi hiểu ý liền đổi sang một loại bánh ngọt khác, nhét thẳng vào miệng hắn, "Nhanh lên ăn đi."
“Ôi chao, đây không phải là Vệ tam công tử của chúng ta sao?”
Một giọng trêu tức vang lên, Bách Phúc Nhi quay đầu liền thấy ba công tử ăn mặc lòe loẹt phẩy quạt cười nói đi đến, ba người này còn không ngừng đánh giá nàng, “Cô nương ở đâu tới vậy, sao trước đây không gặp, thật đúng là quyến rũ đáng yêu, thảo nào có thể làm tam công tử chúng ta liều mình bồi cô nương, làm phu khuân vác cơ chứ.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận