Ta Cả Nhà Đều Tại Nhảy Đại Thần

Ta Cả Nhà Đều Tại Nhảy Đại Thần - Chương 527: Tân lang quan nhi nóng vội (length: 7807)

"Khuê nữ của ta, khuê nữ của ta ơi ~"
Bách Phúc Nhi bị dẫn đi, bà Văn này làm mẹ chỉ đỏ hoe mắt tiễn biệt, còn Bách Thường Phú này làm cha thì khóc lóc đến mức sống đi chết lại.
Bách Thường An đỡ hắn, "Lão nhị, ngươi bình tĩnh một chút đi, Phúc Nhi là gả đi mà, còn sẽ về nhà mà."
Làm như sinh ly tử biệt vậy thì ồn ào cái gì chứ?
Bách Thường Phú cảm thấy tim mình như bị ai khoét mất một mảng, đau quá, quay người ôm lấy Bách Thường An, "Đại ca, đại ca ơi, Phúc Nhi của ta gả rồi, sau này sẽ là người nhà khác, nếu như nàng bị bắt nạt thì làm sao, bị coi thường thì làm sao?"
"Ta đau lòng quá ~~~"
Bách Thường An rất bất đắc dĩ, cái lão nhị này sao lại thích khóc đến vậy?
Ngày Phúc Nhi mới sinh ra cũng đã khóc đến chết đi sống lại rồi, hôm nay lại khóc thành cái dạng này, hay là gả cùng Phúc Nhi đi thì hơn.
Bà Lý thấy không chịu nổi, "Lão đại, đem lão nhị kéo vào đi."
Thật mất mặt quá đi, có nhà nào gả con gái mà cha lại khóc sống khóc chết như thế chứ?
Đương nhiên, những người đứng xem náo nhiệt xung quanh cũng chẳng buồn cười hắn, gả con gái không giống như cưới vợ, nuôi nấng hơn mười năm cô con gái liền thành người nhà khác, cũng sẽ buồn bã vài ngày, huống chi Phúc Nhi nhà Bách lại còn gả xa như vậy.
Trái ngược với Bách Thường Phú đau lòng khó chịu đến mức suýt khóc ngất, nhà họ Vệ trên dưới lại hớn hở vui mừng, đại gia nhà họ Vệ đón khách ở cổng mà mặt nở như hoa.
Việc làm ăn của nhà họ Vệ lớn, trong nhà giờ lại có người tài, người đến chúc mừng nườm nượp không dứt.
"Lão bản Vệ, chúc mừng chúc mừng nhé."
"Ôi chao, lão bản Thương, hoan nghênh hoan nghênh nha."
"Lão bản Vệ hôm nay đúng là phúc tinh cao chiếu."
"Nhờ có ngài, mời nhanh vào trong ạ."
". . ."
Mọi người vui vẻ đến chúc mừng, bọn họ tuyệt nhiên không ngờ nhà họ Vệ vất vả lắm mới có được một con "gà trống" nổi danh, thế mà lại phối với một cô nương thôn quê, mặc dù là nhà Bách.
Nhà họ Vệ đâu có thiếu tiền.
"Ngươi không biết đó thôi." Có người nhỏ giọng nói, "Nghe nói cô nương nhà họ Bách kia ở kinh thành cũng có bản lĩnh, đến cả Càn Nguyên Quan cũng được chiếu cố mà xem."
"Nhà họ Vệ đâu phải kẻ ngốc, làm sao có thể không tính toán?"
Mấy người xung quanh giật mình, có người nói, "Nhà họ Bách bán đường, thứ đó vừa kiếm được tiền vừa dễ kết giao với quyền quý, chẳng phải phủ đại tướng quân ở kinh thành đều đến mua đường đó sao?"
Nói đến chuyện này mấy người buôn bán này còn tiếc nuối lắm, tiếc nuối cái xưởng làm đường của nhà Bách không phải của mình, nếu như giao cho bọn họ kinh doanh thì bọn họ nhất định còn nâng lên một tầng cao hơn.
Nói đi nói lại, người nhà Bách vẫn quá thành thật.
Có người liếc mắt nhìn thấy tộc nhân nhà họ Vệ đang ngồi ở chỗ không xa, ánh mắt đầy thâm ý, mới kết thân đã bị nhà gái tìm đến tận cửa đánh cho một trận, đánh còn là hai người có bối phận cao nhất nhà họ Vệ, lúc đó ai nấy cũng đều cảm thấy chuyện hôn sự này chắc đổ rồi, đâu ngờ nhà họ Vệ lại nuốt cục tức này, còn vui vẻ hớn hở làm đám cưới.
Ánh mắt của người kia không che giấu mấy, mọi người cũng theo ánh mắt hắn nhìn sang, ngầm hiểu ý.
Tộc nhân nhà họ Vệ hôm nay e dè lắm, ai nấy đều ngồi ngay ngắn, chuyện bị nhà họ Bách tìm tới tận cửa đánh còn không chỗ giải oan thì cả thành đều biết, ai cũng xem bọn họ cười chê, có mấy tộc nhân vốn dĩ không muốn đến hôm nay, bị người chỉ trỏ vào mặt, nhưng không chịu nổi sự kiên trì của hai ông chú, hai ông chú nói, càng là lúc này thì càng phải ra mặt, còn phải ngồi ở vị trí cao!
Không thể không nói, bản lĩnh chịu đựng áp lực này không phải bình thường mạnh.
Mọi người thu ánh mắt về, nói gì thì nói cũng là người họ Vệ, bọn họ cũng chẳng tiện nói gì, chủ đề lại quay về nhà họ Bách, "Nói đến cũng phải nói người nhà họ Bách thông minh, chân đất xuất thân không có nửa điểm sức tự vệ, nếu cứ cậy vào làm đường ngon mà đi luồn cúi, cái xưởng làm đường kia tám chín phần mười cũng không gánh nổi."
Cuối cùng lại thành công cụ vơ vét tiền tài của quan lại mất.
"Nấp ở thôn Văn Xương mà buồn bực phát tài, không cần dính dáng đến các loại phiền phức, tự tại vô cùng."
Mọi người lại cảm thấy ý kiến của hắn có lý.
Ngay lúc mọi người bàn tán xôn xao, thì tin tức đã nhanh chóng truyền đến, đội đón dâu đã vào thành.
Tiếng cười ha hả của Vệ lão phu nhân và Vệ phu nhân vang vọng cả một vùng, "Nhanh lên, đều chuẩn bị xong chưa, kiệu hoa vừa đến là đốt pháo."
"Nhanh lên kiểm tra xem còn gì chưa chuẩn bị không, cô dâu sắp đến rồi."
Trong viện lúc này càng thêm náo nhiệt, đám tiểu tử và cô nương xem náo nhiệt chạy ra cửa rướn cổ chờ, tiếng cười rộ lên không dứt.
Đến lúc Bách Phúc Nhi muốn bị lắc đến chóng mặt thì kiệu hoa cuối cùng cũng đến, thở phào nhẹ nhõm đồng thời quyết định duyên phận của mình và cái kiệu đã tận tại đây, quyết không bao giờ muốn ngồi lại nữa.
Tiếng pháo lốp bốp vang lên, tiếng cười trêu ghẹo vang vọng khắp nơi, cô nương tiểu tử, phụ nhân hán tử, tất cả đều tụ lại cùng nhau, chẳng phân biệt được ai với ai.
Màn kiệu được vén lên, Bách Phúc Nhi hơi căng thẳng bất an xoắn tay mình, một sự ấm áp truyền đến, lòng bàn tay nàng truyền đến một cảm giác ấm áp, nàng chưa kịp hoàn hồn thì bà mai Lưu đã cười nói, "Tân lang quan nhà ta nóng lòng quá đó."
"Mau mau buông tay, kéo dải lụa là được."
"Ha ha ha ha ha." Mọi người bên ngoài cười ồ lên, binh sĩ của Vệ Vân Kỳ trêu chọc, "Tướng quân, phải đến động phòng mới được sờ tay tân nương tử."
Lại một tràng cười vang lên, Bách Phúc Nhi có khăn cô dâu che mặt nên lại chẳng sợ gì, chỉ có Vệ Vân Kỳ đỏ mặt nghênh đón những lời trêu ghẹo của mọi người.
Làm hết một loạt các nghi thức mà Bách Phúc Nhi vẫn còn mơ màng, bên tai toàn là tiếng cười, có người dìu nàng, có người đẩy nàng, đến lúc nàng tỉnh táo lại thì người đã ở trong phòng ngủ, khăn cô dâu cũng đã được vén lên.
Ngoài phòng một vòng người, trong phòng một vòng người, có người cười, có người đánh giá, Vệ Vân Kỳ mặt nở hoa cười, "Phía trước còn tiệc rượu ta đi chào hỏi một chút, lát nữa đồ ăn sẽ được đưa tới, ta gọi mấy người đến cùng nàng ăn."
Mấy cô nương trong phòng đều lạ mặt, có vẻ hơi câu nệ, lúc Vệ Vân Kỳ quay đầu lại thì các nàng còn rụt cổ lại, trông có vẻ hơi sợ hãi.
"Ngươi đừng bận tâm đến ta, ta tự chăm sóc mình được."
Cái nhà này nàng quen rồi.
Vệ Vân Kỳ quay người đi ra, còn dẫn theo đám người đang xem náo nhiệt, rất nhanh liền có mấy nha đầu mang đồ ăn đến, động tác nhanh nhẹn, "Nhị thiếu phu nhân, xin dùng bữa."
Thải Vân cười tủm tỉm tiến lên đưa phong bao lì xì, hai nha đầu mừng rỡ lại nói cảm tạ, vui vẻ đi ra.
Mấy cô nương trong phòng người nhìn ta, ta nhìn ngươi, cuối cùng không một ai đứng ra, cũng đều lùi về một bước, cuối cùng Bách Phúc Nhi vẫn là người lên tiếng, "Các ngươi đều là người nhà nào?"
Mấy người lại đẩy nhau hai lượt, cuối cùng một cô nương mặc quần áo hoa xanh đứng ra, "Nhị đường tẩu, chúng ta đều là cô nương trong tộc Vệ gia."
Âm thanh của nàng nhỏ như tiếng muỗi kêu, nói xong lại rụt người trở lại.
Bách Phúc Nhi bật cười, sao mà sợ sệt vậy, chẳng lẽ lại sợ nàng đánh chúng ư?
"Đều đừng sợ, ta không đánh các ngươi, ta rất ôn nhu mà."
Nói xong đứng dậy ngồi xuống bàn ăn, "Đều ngồi xuống đi, hôm nay ta dậy sớm quá vẫn chưa được ăn gì, giờ thì đói chết rồi, cùng nhau ăn thôi."
Cũng không biết Vệ gia nghĩ gì, lại để mấy cô nương sợ nàng như thế đến đây, làm nàng thấy mình thật là hung tợn.
- Quân tác giả giờ đang đi xem tượng binh mã, hy vọng hôm nay có thể xem được hai cái, nghe nói người đông siêu cấp.
(hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận