Ta Cả Nhà Đều Tại Nhảy Đại Thần

Ta Cả Nhà Đều Tại Nhảy Đại Thần - Chương 310: Có cơ hội có thể đi kinh thành (length: 7848)

Xem bát nước không ra kết quả, chuyện này thật ra Tiểu Lý thị tiếp xúc nhiều, có thể là căn bản không có chuyện gì, hoặc là chuyện quá lớn, bản lĩnh nàng không tốt, không xem được.
Lý bà cũng đứng ra xác nhận, "Cách xa quá, khó nhìn."
Vệ lão phu nhân mặt mày ủ rũ, cuối cùng không có cách nào đành nhờ Lý bà xin cho chút lá bùa, rồi lại đến Càn Nguyên quan xin thêm phù, đáng tiếc Vô Biên đạo trưởng ở Càn Nguyên quan không có ở đó, trước đó không lâu đã lên kinh thành.
Bách Phúc Nhi lên tiếng trước khi họ ra về, "Sư phụ ta lên kinh thành rồi, có thể tìm ông ấy xem sao."
Sư phụ nàng luyện đan cần dược liệu, mà dược liệu thì quý giá, trong tay nàng đang eo hẹp, nếu Vệ gia thật có chuyện, đi nhờ kiếm chút cũng được.
Vừa lúc người nhà Vệ gia đi khỏi, Lý bà liền hỏi, "Vệ tiểu công tử từ nhỏ thân thể đã yếu ớt, bao nhiêu năm vẫn còn yếu vậy sao?"
Đến giờ bà vẫn nhớ lần đầu gặp Vệ tiểu công tử, gầy gò như gà con, tay chân không khác gì que củi, chỉ còn da bọc xương, cả người không có sức sống, chẳng có chút sức lực nhanh nhẹn của đứa trẻ con.
Tiểu Lý thị cười nói: "Lần trước đến nhìn thấy đã rất khá rồi mà, cao lớn lại tuấn tú, có thể là số mệnh mang chút yếu đuối thôi."
"Có câu nói, của nhiều thì thân thể ốm yếu?"
Lý bà cười, "Cũng chưa hẳn."
Nhà họ giờ cũng có chút tiền rồi, nhưng không thể vì thế mà người yếu được, phải mạnh khỏe mới tốt.
Chuyện nhà Vệ gia cũng nhanh chóng bị bỏ quên, mỗi ngày bận rộn cũng không rảnh nghĩ nhiều, nửa tháng sau một ngày, Bách Thường An hớn hở chạy đến trước mặt Bách Lý Huy, nói vừa có thuyền cập bến, có người muốn mời đội đoan công của Bách gia vào thành nhảy một trận.
Người đó họ Ôn, trong nhà hai năm nay liên tục gặp chuyện không may, quỷ quái xảy ra liên miên, đen đủi tột độ, không biết từ đâu nghe được nhảy đoan công có thể trừ tà tiêu tai, loại trừ vận rủi, nên đã tìm Thương lão bản đang làm việc ở kinh thành, mà Thương lão bản thì từng quen biết với Bách gia, bèn ca ngợi đội đoan công một hồi, vì thế Ôn lão bản mới muốn bỏ ra số tiền lớn mời người lên kinh đô.
"Người đến là một quản sự của Ôn gia, nói chi phí đi lại do họ lo hết, vào thành sẽ ở trong một căn viện do họ sắp xếp, còn trả thêm một ngàn hai trăm lượng tiền vất vả."
Kinh thành đó, họ chỉ nghe qua hai chữ này, nằm mơ cũng không nghĩ có thể đặt chân đến, nghe nói đó là nơi dưới chân thiên tử, gạch ngói rớt xuống cũng có thể trúng quan lớn, đất toàn bằng ngọc lát, nhà cửa thì to vô cùng, người dân ở đó bữa nào cũng ăn thịt, mặc toàn đồ lụa, thích thật.
Bách Lý Huy hai năm nay không còn đi nhảy đoan công, có đi đám tang cũng phải xem tâm tình, muốn đi hay không, có ai muốn ông đi không, phần lớn thời gian đều ở nhà trông cháu chắt.
Mấy đứa cháu trai trừ Bách Diệp Căn đều đã thành thân, ông giờ có bảy đứa chắt, ngày thường ai nấy đều bận rộn, trách nhiệm trông chắt liền dồn lên ông và Lý bà, chẳng muốn đi đâu. "Nói lý, với điều kiện nhà ta hiện giờ, cũng đâu cần vì chút tiền mà đi xa thế, nhất là đi kinh thành, cần phải dẫn bao nhiêu người theo, trước không phải các con đã đi phủ thành một lần sao, mất cả tháng trời mới về."
"Nhưng đi xa cũng có thể mở mang tầm mắt, cái này còn phải xem quyết định của ông, cũng chỉ còn vài tháng nữa là hết năm, thời điểm này có đi mất hai tháng thì cũng không trễ thu hoạch mía."
Bách Thường An thật sự rất động lòng, buổi tối bàn bạc với Bách Thường Thanh, Bách Thường Thanh liền đồng ý, lý do là: "Xưởng đường đỏ nhà ta làm ăn náo nhiệt vậy, cũng có khách thương ở kinh thành đến mua, họ mua rồi bán đi thế nào mình cũng không biết, đi xem một chút cũng tốt."
Nghe thấy vậy Bách Phúc Nhi cũng có ý như thế, "Đi xem cũng hay, đường của mình bán ra bị người ta làm thành gì, người ta bán bao nhiêu tiền, mình cũng nên biết, cũng tiện cho mình sau này cải tiến."
Sau bữa cơm mọi người cùng nhau bàn bạc, cũng cảm thấy nên đi, Bách Thường Phú nói, "Phúc Nhi nói phải, đường của mình có nhiều người giành mua vậy, mình cũng không biết đường đó bị người ta đem đi làm gì, cũng không biết người ta bán ra sao, người ta dùng đường của mình làm ra bao nhiêu thứ tốt, mình cũng có thể đi học về."
"Chúng ta cần phải tung ra nhiều thứ mới lạ hơn, mới có thể giữ chân được khách thương."
Hai năm gần đây đường đỏ đã không còn là mối làm ăn độc nhất của Bách gia, chỉ là quy mô nhà khác không lớn bằng nhà mình, nhưng muốn đứng ở thế bất bại, vẫn cần phải có thêm nhiều ưu thế.
Bách Thường An nghiến răng, đập đùi, "Ngày mai ta lại đi nói chuyện với người đó xem, rồi xem có bao nhiêu người muốn đi."
Bách Phúc Nhi ôm mặt, chớp chớp mắt, nàng cũng chưa từng đến kinh thành, cũng muốn đi một chuyến.
Sáng hôm sau, Bách Thường An còn chưa kịp đi tìm người kia, thì người ta đã tìm tới tận cửa, vừa thấy Bách Thường An liền chắp tay, "Bách đoan công, ngài nghĩ kỹ chưa?"
Bách Thường An thấy giọng kinh thành cũng hay hay, nghe êm tai, liền vui vẻ mời người vào, "Ôn quản sự, ta thì rất muốn đi một chuyến, nhưng mà đi được hay không còn khó nói, có mấy việc chúng ta lại nói chuyện đã?"
Ôn quản sự mặt tươi như hoa đi theo sau, không thể không thế được, phủ nhà hắn cứ thế này nữa thì sụp mất.
Sau khi ngồi xuống ông ta liền kể lể chuyện không may trong phủ, "Đại công tử nhà ta đang đi trên đường, thế mà bị biển hiệu rớt xuống suýt mất mạng; phu nhân nhà ăn xong bữa cơm, ra ao đi dạo, đường đó bà đã đi quen thuộc bao năm, sao còn không biết chỗ nào phải rẽ chứ?"
"Chưa kể lão gia nhà ta còn bị mốc, mới vừa thỏa thuận xong việc làm ăn, giấy tờ ký rồi, thì đối phương lại đột ngột chết không rõ nguyên nhân, cái gì mà nói xong hết rồi, cuối cùng cũng có đủ mọi lý do khiến việc bị đổ bể."
"Mời đạo trưởng về phủ, bảo là sao chổi rớt xuống, lập đàn làm phép cũng chẳng thấy hiệu quả gì, xui vẫn cứ xui, tin này cũng truyền ra ngoài, đến mức người ta đều e ngại việc hôn sự của công tử và tiểu thư nhà."
"Nếu không phải thực sự hết cách, tôi cũng không cất công đi xa tới đây, thỉnh Bách đoan công đi một chuyến."
Họ ở kinh thành đã nghe nói đến chuyện nhảy đại thần, nhảy đại thần cũng mời rồi, không hiệu quả, vì thế mới tìm đến đây.
Vận đen đủi như vậy Bách Thường An cũng thấy ít, đành mời Bách Lý Huy ra thương lượng, biết được ông già tóc bạc này mới chính là Bách đoan công thật sự, Ôn quản sự liền vội vàng đứng lên, hận không thể mời ngay ông đi.
Nghe Bách Lý Huy giờ không còn ra ngoài làm lễ cúng cho ai, trong lòng không khỏi tiếc nuối.
Bách Lý Huy phân tích thấy cũng khó, nếu đi cũng chỉ có thể làm theo cách trừ tà thông thường, nói cho dù bọn họ đi cũng không chắc chắn sẽ làm cho Ôn phủ hết đen đủi được, nhưng Ôn quản sự vẫn bày tỏ mong muốn Bách Thường An đi một chuyến.
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận