Ta Cả Nhà Đều Tại Nhảy Đại Thần

Ta Cả Nhà Đều Tại Nhảy Đại Thần - Chương 200: Ngồi Vệ Vân Kỳ xe (length: 7747)

Bách Thường Phú kéo con la đến, hướng Ngô Cường cười nói: "Muội phu, ta mang cho ngươi một con la này, thương thế cũng đỡ được bảy tám phần rồi, có thể làm việc."
"Dạo này chỗ ngươi cũng bận rộn, có con la thì tiện hơn, chỉ là ngươi phải đi đóng thêm cái xe kéo nữa."
Ngô Cường xoa tay, tiến lên vuốt ve con la, vẻ mặt vui vẻ. Mấy ngày trước, hắn đã từng mơ mộng nhà cha vợ nhiều la như vậy, không biết có thể cho hắn một con dùng không. Không cần nói là cho, chỉ cần để ở nhà hắn thôi, lúc hắn ra ngoài cũng tiện.
Không phải hắn không nghĩ tự mình mua, chỉ là dạo gần đây không hiểu sao, con la nào tốt một chút đều đắt hơn trước nhiều.
"Không giấu gì nhị ca, dạo gần đây đệ vẫn luôn định mua một con. Kẹo mạch nha vào mùa đông bán chạy lắm, thấy lúa mì dạo này rẻ, đệ mua một đợt lớn tích trữ, còn mua cả gạo nếp gạo tẻ nữa, với cả gom một ít dược thảo nữa, nên giờ hơi kẹt tiền."
Bách Thường Phú thấy hắn làm vậy rất đúng: "Thế còn tiền đóng xe kéo không?"
"Có chứ." Ngô Cường tỏ vẻ đã nhận la, thì không thể cả xe kéo cũng định chiếm tiện nghi của nhà cha vợ: "Việc bán kẹo mạch nha cũng được, tiền đóng xe kéo vẫn có."
"Chỉ là…"
Ngô Cường cười ngây ngô: "Không biết phải cảm ơn nhị ca như nào."
"Anh em cả mà, khách khí làm gì."
Bách Thường Phú sắp xếp xong con la mới bắt đầu nói chuyện với Ngô Cường, muốn nhờ Ngô Cường hỏi thăm xem có chỗ nào thích hợp trồng lương thực vào mùa đông, đất cát trăm mẫu ấy, quan trọng là có thể trồng trọt.
"Với cả giúp ta để ý xem có cây táo, cây táo gai nào tốt không, ta trồng ở bãi sông."
"Trồng táo gai làm gì?"
Ngô Cường không mấy đồng tình: "Thứ đó chua lè chua lét, ăn làm sao được."
Bách Thường Phú vui vẻ đáp: "Phúc Nhi nhà ta thích thế. Dù sao trong nhà cũng có nhiều, có thêm mấy cây táo gai cũng đâu khó, trên núi nhà mình có mấy cây nhưng quả nhỏ mà lại chua. Ngươi giúp để ý xem có giống nào tốt hơn không."
Nàng Phúc Nhi nhà hắn bảo, muốn quanh năm đều có trái cây để ăn, thế nên phải trồng nhiều vào. Cả hoa văn cũng phải nhiều, sang năm phải để Phúc Nhi nhà hắn được ăn từ anh đào mùa xuân đến đại cam mùa đông.
Nghĩ đến đại cam, hắn lại nói: "Năm trước ngươi mang mấy quả đại cam về, vị ngon thật đấy, nhiều nước lại ngọt nữa, chỉ hơi rát lưỡi, nhưng vẫn ngon, ở đâu làm thế? Ta đi kiếm vài mầm về."
"Cái đó ta biết, ở nhà nhị cữu ta đấy, nhà hắn không thiếu cây ăn quả, để rồi ta tìm cho ngươi ít mầm mang qua."
Đối với quyết định muốn trồng thêm nhiều cây ăn quả của nhị cữu, Ngô Cường giơ cả hai tay tán thành, chờ quả chín, Thúy Thúy nhà hắn cũng được nếm vị ngọt.
Dương Lâm đã học được cách làm kẹo mạch nha, thấy hôm nay làm nhiều, Bách Phúc Nhi lại mua thêm mười cân nữa: "Cha, cha đi mua đồ đi, con đến Càn Nguyên Quan một chuyến."
Lâu rồi nàng không đến thăm sư phụ hờ của mình, cũng không biết ông xuất quan chưa nữa.
Bách Lý Phú không yên tâm, đang định bảo để ông mua đồ xong rồi đi cùng nàng, thì tiểu tư Thang Viên nhà Vệ Vân Kỳ đến, cũng vừa đến là đã đòi mua mười cân kẹo mạch nha, vào tới nơi lại thấy Bách Phúc Nhi, liền tiến lên chào hỏi: "Tiểu tiên cô Phúc Nhi, khỏe chứ ạ?"
"Tiểu ca Thang Viên khỏe ạ, ngươi mua nhiều kẹo mạch nha vậy làm gì?"
Thang Viên cười đáp: "Công tử nhà ta hôm nay muốn đi Càn Nguyên Quan, nghe nói đạo trưởng ở đó thích món này, nên sai tiểu nhân đi mua một chút."
"Vệ công tử cũng muốn đi Càn Nguyên Quan sao?"
Bách Thường Phú phấn khởi hẳn, hôm qua thấy Vệ công tử kia rất hiểu chuyện, lại khách khí với ông nữa, ấn tượng không tệ.
"Phúc Nhi, hay là con cùng Vệ công tử đi đi."
Nếu là trước đây, chưa chắc Bách Thường Phú đã nói thế, nhưng giờ hai nhà không phải đang làm ăn với nhau sao, chủ yếu là ông không an tâm để Phúc Nhi nhà ông đi một mình.
Thang Viên theo bản năng rụt cổ lại, ngượng ngùng cười cười: "Tiểu tiên cô Phúc Nhi cũng muốn đến Càn Nguyên Quan ạ?"
Trời ạ, nếu mà để hai người cùng ngồi một cỗ xe, anh thực sự không dám tưởng tượng chuyện gì có thể xảy ra.
Bách Phúc Nhi muốn nói nàng không đi, nàng không đời nào muốn đi cùng tên nhóc hôi hám kia đâu. Lần trước nàng vì con la lớn phải ngon ngọt nói chuyện với tên nhóc, ai dè tên nhóc được đà lấn tới, nàng sợ mình không nhịn được lại đánh hắn trên xe.
"Cha, con tự đi được, đường cũng quen rồi, cũng không cần phiền đến Vệ công tử làm gì."
"Phiền ta làm gì?"
Không biết từ lúc nào Vệ Vân Kỳ đã vào, mặt đầy nghi hoặc. Bách Phúc Nhi quay đầu: "Sao ngươi lại vào?"
Tự tiện vào nhà người khác hả?
Bách Phương Nhi ôm một hộp bước đến: "Vệ công tử, đây là chút bánh táo chua ngọt cuối năm ạ."
Hóa ra là Bách Phương Nhi đưa vào. Bách Phúc Nhi đành im miệng.
Thang Viên kéo ra một nụ cười: "Công tử, cô nương Phúc Nhi hôm nay cũng muốn đi Càn Nguyên Quan, một mình cô nương ấy đi."
Vệ Vân Kỳ cười với Bách Thường Phú: "Vậy hay là để Phúc Nhi đi cùng tôi đi, xe nhà tôi rộng rãi, ngồi được, rồi lát tôi đưa cô ấy về."
Bách Phúc Nhi trợn trắng mắt, gì mà xe rộng rãi ngồi được, chẳng lẽ nàng mập lắm sao?
Bách Thường Phú thấy, người ta Vệ công tử quả là hiểu biết lễ nghĩa, lại khách sáo thật: "Vậy làm phiền tiểu công tử."
Thế là, Bách Phúc Nhi bị cha nhìn theo mà lên xe nhà họ Vệ. Vệ Vân Kỳ còn chắp tay với Bách Thường Phú rồi mới lên xe. Không chỉ Bách Thường Phú, đến cả Bách Phương Nhi cũng thấy Vệ công tử nhà họ vừa đẹp trai lại có lễ phép, thật là hiếm có.
So sánh ra thì, Phúc Nhi nhà mình đúng là vụng về, ngay cả cảm ơn cũng chẳng thèm nói một tiếng với Vệ công tử.
Vệ Vân Kỳ nói không sai, xe nhà người ta quả là rộng rãi, lại còn sang hơn cái xe la nhà họ Bách nhiều. Ngồi vào xe, Bách Phúc Nhi tự tìm một góc rồi ngồi xuống, quyết định cả đường sẽ không thèm giao lưu với tên nhóc ra vẻ đạo mạo này.
Vệ Vân Kỳ cũng chẳng thèm để ý đến nàng, thản nhiên bắt đầu ăn bánh táo chua ngọt, thỉnh thoảng lại liếc nhìn Bách Phúc Nhi một cái, nói chung, ánh mắt rất nhiều ý.
Ra khỏi thành, mặt đường bắt đầu gập ghềnh, xe ngựa sang trọng cũng không tốt hơn xe la chỗ nào. Hơn nữa, khi ngựa chạy càng nhanh, xe lại càng xóc.
Người đánh xe Thang Viên cố gắng khống chế tốc độ của ngựa, nhưng xem ra anh hơi khó khăn. Ngay cả Bách Phúc Nhi cũng không hay biết chuyện, hóa ra con ngựa này chính là con ngựa hôm nọ gặp con la lớn ở trên đường. Có lẽ do thua con la nên ngựa sinh ra bóng ma tâm lý, muốn ở con đường này hoàn thành việc vượt lên chính mình.
Dục vọng thúc đẩy nó không ngừng chạy, mặc kệ cái xe kéo phía sau.
"Thang Viên, bảo nó chậm lại."
Vệ Vân Kỳ cũng không ăn bánh nữa, trong lòng có chút căng thẳng.
Bách Phúc Nhi quay người nắm chặt lấy cửa sổ, chuyện con la lớn lôi nàng và ông nàng chạy như bay trên con đường này hiện về trong đầu. Khi bánh xe cán qua hòn đá làm xe xóc mạnh, theo bản năng nàng đã tóm lấy Vệ Vân Kỳ: "Ngươi mau làm nó dừng lại…"
(hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận