Ta Cả Nhà Đều Tại Nhảy Đại Thần

Ta Cả Nhà Đều Tại Nhảy Đại Thần - Chương 388: Chờ tiểu gia tin tức tốt đi (length: 7843)

Vệ Vân Kỳ được mọi người vây quanh như sao vây trăng mà ra cửa. Không chỉ người Vệ gia, người Tần gia cũng chưa ăn điểm tâm, nghe nói muốn ra ngoài ăn nên không nói hai lời đã sai người đặt chỗ ở quán ăn sáng gần trường thi nhất. Cả đám người cười nói vui vẻ suốt dọc đường đi.
Hay tin này, Vệ đại gia tức đến suýt chút nữa phun ra ngụm máu già. Hắn đã chuẩn bị mọi thứ chu toàn, bỏ ra rất nhiều tiền mua thuốc rồi sai người nửa đêm hôm qua đổ vào lu nước nhà bếp của nhị phòng. Thuốc này không màu không vị, bay hơi rất nhanh, quá một canh giờ thì không còn dấu vết.
Vốn là muốn ngăn cản thằng nhóc kia đi thi, giờ thì hay rồi, nó ra cửa ăn cơm mất rồi.
Vệ Vân Khôn lên tiếng, “Không thành cũng tốt, nếu thành mà bị tra ra thì chúng ta cũng không tránh khỏi liên lụy.”
“Cha, hay là chúng ta tách khỏi nhị phòng đi.”
“Mơ tưởng.”
Vệ đại gia tức giận, “Ngươi nghĩ ngươi là ai, ngươi đòi tách với ai? Lão già đó có chịu không?”
Tức đến muốn hộc máu, Vệ đại gia bao nhiêu thù hận cũ mới bỗng chốc trào lên, oán hận ngồi xuống rồi kể lể, “Năm đó lão già đó không sinh được con trai, liền nhận ta làm con thừa tự, đối đãi ta còn được, từ khi có Vệ Lương Tài thì một lòng một dạ đều đặt hết vào hắn. Những năm đó ta cày đầu tắt mặt tối buôn bán, còn Vệ Lương Tài thì rõ ràng không có thiên phú đọc sách lại cứ suốt ngày ở nhà vùi đầu vào sách vở, việc gì cũng chẳng quản.”
“Sau khi có Vệ Vân Tinh thì nói đến khi đó gia nghiệp Vệ gia sẽ chia làm đôi, đều là của ngươi và Vệ Vân Tinh. Ta còn thấy như vậy là công bằng với hắn, cũng coi như là bù đắp lại bao năm vất vả, coi như để ta không phải nốc cạn hết chỗ rượu trên bàn nhậu kia.”
“Vậy mà sau khi có Vệ Vân Kỳ, lão già đó lại thay đổi tính nết, nói là muốn chia ba, chia bớt của chúng ta một phần. Đã vậy lại còn nghe lời của một gã đạo sĩ du phương tứ xứ, đặc biệt coi trọng thằng nhóc Vệ Vân Kỳ kia, có cái gì tốt đều ném hết cho nó. Trong mắt ông ta còn có cha con ta hay không?”
“Con đường làm ăn đường, ngươi cũng có công lao, lão già đó lại trực tiếp đem đường làm ăn đó giao cho nhị phòng, còn nói Vệ Vân Kỳ có phúc, đem phúc lộc đến. Thả cái rắm!”
Vệ Vân Khôn cũng rất tức giận, từ nhỏ ông nội đã không công bằng, nhất là sau khi Vệ Vân Kỳ khỏi bệnh lại càng thiên vị. Vệ Vân Kỳ bất tài vô dụng, lần nào gây chuyện cũng bị mắng mỏ lớn tiếng, nhưng sau lưng lại toàn những thứ tốt đều cho hắn.
Đều chỉ để hắn nhìn mà thôi, hắn làm sao không nhìn ra?
Những năm nay, dù hắn có cố gắng lấy lòng thế nào cũng chẳng được một lời khen ngợi, làm sao có thể nuốt giận được?
“Cha, cá chết lưới rách đối với chúng ta không có lợi gì.”
Vệ đại gia cười lạnh, “Ta đã cài người bên cạnh lão già đó. Tin tức là sau khi lão già nhận được thư của nhị phòng thì đã lên đường trở về, tính ngày thì chắc là mấy hôm nay sẽ đến.”
“Ông ta về là để thu thập ta. Bây giờ nói gì cũng đã muộn.”
“Ta bảo ngươi làm sổ sách, việc chuyển bạc đã xong chưa?”
Vệ Vân Khôn gật đầu, từ sau chuyện xảy ra ở cửa sổ thì bọn họ đã làm những tính toán xấu nhất rồi.
Mặt trời dần lên cao, cửa lớn trường thi chật kín người đưa thí sinh đi thi. Cửa lớn có sai dịch đứng soát người. Hôm nay vào cửa thì ba ngày sau mới được ra. Hai ngày đầu là thi võ, ngày cuối cùng mới là so tài. Thí sinh vào trường thi trừ quần áo mặc trên người và tiền bạc, thì không được mang theo gì khác.
Nhị phòng Vệ gia và người Tần gia dặn dò rối rít Vệ Vân Kỳ, bảo hắn đừng sợ, phải bình tĩnh; bảo rằng đã chuẩn bị tốt các lộ Bồ Tát cùng tổ tiên phù hộ rồi... Thấy cảnh tượng này, Vệ nhị phu nhân đỏ hoe cả mắt, không hiểu rằng hai lần thi trước có phải cũng như thế này không, Kim Cương Nô của nàng cứ trơ trọi một mình như vậy đi vào ư, nghĩ đến thì thấy có lỗi với hắn quá nhiều.
Giằng co hồi lâu Trương Tiên Ngọc vẫn đưa Bách Phúc Nhi tới. Bách gia và Vệ gia có quan hệ thân thiết. Chuyện Vệ Vân Kỳ hôm nay đi thi là do Vệ nhị phu nhân tự miệng nói cho nàng, nên xuất phát từ lễ nghĩa nàng cũng phải đến một chuyến.
Người đến, cũng gửi lời chúc phúc, Vệ nhị phu nhân cũng rất vui.
Bách Phúc Nhi thuần túy chỉ đến xem náo nhiệt. Đây là lần đầu tiên trong hai kiếp người cộng lại nàng được chứng kiến kỳ thi hương. Nàng thấy còn khoa trương hơn cả khi xem diễn tuồng, chủ yếu là kiểm tra ở cửa quá nghiêm ngặt, có hai người còn bị cởi trần nửa trên.
Vệ Vân Kỳ bị mọi người ảnh hưởng, có hơi căng thẳng, hít sâu một hơi rồi chuẩn bị bước vào. Bách Phúc Nhi cười tủm tỉm nhìn theo, muốn xem hắn có bị lột quần áo hay không. Đột nhiên chạm phải ánh mắt hắn, nàng ngượng ngùng cười rồi bước lên nói, “Ta tin ngươi nhất định sẽ đậu, nếu ngươi đậu, ta sau này tuyệt đối sẽ không đụng đến một sợi lông tay nào của ngươi.”
Đậu thì chính là quan mệnh triều đình rồi, còn muốn đánh hắn thì chính là phạm pháp, nàng còn bao nhiêu tiền chưa xài, tuyệt đối sẽ không tự dấn mình vào nguy hiểm.
Vệ Vân Kỳ...
Thấy xung quanh có người hiếu kỳ nhìn lại, hắn liền ưỡn ngực lên, “Ngươi cứ chờ tin tốt của tiểu gia đi.”
Nói xong thì ngẩng cao đầu ưỡn ngực bước qua, kiểm tra sai dịch soát người xong liền cho hắn vào.
Bách Phúc Nhi có hơi tiếc nuối, cảm thấy đám sai dịch làm việc không chuyên tâm, dựa vào cái gì mà không cởi quần áo hắn ra kiểm tra.
Đúng lúc nàng muốn quay người thì thấy một người to như gấu, Thải Vân kích động, “Chính là hắn, chính là hắn, đã nói là dữ dằn mà.”
Bách Phúc Nhi nhìn thì thấy người này cơ bắp cuồn cuộn phát triển theo bề ngang, cánh tay, cơ bắp của gã nếu mà cho nàng một quyền chắc chắn tường sau lưng cũng đổ mất, xương cốt cũng gãy vài khúc. Chậc chậc chậc, đáng sợ.
Tráng sĩ này không có vận may như Vệ Vân Kỳ, bị cởi quần áo soát người, thân hình cơ bắp làm mấy người xung quanh đều theo bản năng lùi một bước.
Vệ nhị phu nhân vẫn còn xúc động, lảng vảng ở cổng trường thi không chịu về, Trương Tiên Ngọc đành phải an ủi nàng vài câu. Tần Chước Chước đề nghị hôm nay giữa trưa đến nhà hàng đặt một bàn, Vệ nhị phu nhân lập tức đồng ý, Trương Tiên Ngọc nể tình không thể chối từ, đành phải cùng nhau đến quán trà dùng trà.
Tần gia mặc dù không làm nghề buôn đường, nhưng lại cảm thấy rất hứng thú với đoan công đạo tràng của Bách gia. Người đi cùng còn có một cô nương tên Tần Trăn Trăn, trạc tuổi Bách Phúc Nhi. Cô nàng này rất hứng thú với chuyện Vệ Vân Kỳ gặp ma, cứ túm lấy Bách Phúc Nhi mà hỏi không ngừng.
Hai tỷ muội vốn dĩ thân thiết, cứ nói đi nói lại càng thêm sôi nổi và thú vị, biểu cảm thì vô cùng khoa trương, cười lên thì hết sức vui vẻ.
Bách Phúc Nhi bị kéo vào trong câu chuyện này, kể những chuyện linh dị một cách sinh động như thật cho nàng, lần nào nghe đến chỗ kỳ lạ cũng trố cả mắt, Bách Phúc Nhi cũng cười vô cùng thích thú.
Nàng đang ngồi trong trà lâu buồng riêng vui đùa, không ngờ bên ngoài đã có người ráo riết tìm kiếm nàng. Các hiệu thuốc lớn nhỏ ở Trường Xuân phường sau khi đã nhờ dược sư giám định đều đã biết, dù thế nào cũng muốn có được những viên đan dược tiêu ban dưỡng nhan kia, theo địa chỉ mà Bách Phúc Nhi để lại đến tìm nhưng đều không có.
Trịnh Khải Viễn nhận được đan dược trễ hơn những người khác một ngày, kết quả còn chưa kịp dùng, nhưng hắn có thêm một cái tâm nhãn, cho người nhìn chằm chằm vào mấy hiệu thuốc, biết được bọn họ đã bắt đầu tìm kiếm khắp nơi liền hiểu rằng e là dược hiệu không tệ. Hắn lập tức cũng tham gia vào hàng ngũ tìm người.
Đám người ai cũng đang muốn tìm được nàng, vào thời điểm này ai cũng hiểu rõ, ai tìm được nàng trước thì sẽ chiếm được tiên cơ, hận không thể lập tức dán thông cáo tìm người.
(Hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận