Ta Cả Nhà Đều Tại Nhảy Đại Thần

Ta Cả Nhà Đều Tại Nhảy Đại Thần - Chương 474: Theo phủ thành trở về Lý bà (length: 7542)

Vệ lão phu nhân vừa dứt lời liền tỏ vẻ khó chịu ra ngoài, bà cố ý đấy, không thể để những kẻ cậy già lên mặt kia ức hiếp đến bà, bà còn phải chuẩn bị đồ ăn thức uống ngon nghẻ để đón tiếp chúng sao?
Vệ lão gia có chút xấu hổ, "Hôm nay chỉ có thể làm phiền mọi người một chuyến, đợi thêm hai ngày cha mẹ Vân Kỳ đến, phủ sẽ mở tiệc khoản đãi mọi người náo nhiệt một phen."
Vốn còn mong chờ được ăn ngon một bữa rồi về, giờ chỉ đành thất vọng ra về.
Chân trước vừa đi, chân sau Vệ lão phu nhân đã nổi trận lôi đình với Vệ lão gia, "Tay ông cũng dài quá rồi đấy, bao nhiêu năm nay chẳng phải bọn họ sống dựa vào ông sao, nếu phải dựa vào ông mà có cơm ăn thì sao còn dám đến đây cậy già lên mặt?"
"Thấy chưa, trước đây ông dung túng bọn họ quá mức, ta thấy ông đừng ở với chúng ta nữa, về tộc ở cùng người nhà họ Vệ của ông đi."
Vệ lão gia mím môi không nói, chẳng có cách nào, bà lão nhà ông dạo này càng ngày càng nóng tính.
Trước đây ông nghe nói phụ nữ đến một độ tuổi nhất định sẽ dễ thay đổi thất thường, ông còn không tin, dù sao bà lão nhà ông từ trước đến nay đều rất hiểu lý lẽ, tính tình cũng tốt, nào ngờ từ năm nay trở đi đã hoàn toàn đổi khác, từ đầu năm đến giờ không biết ông đã bị mắng bao nhiêu lần rồi?
Vệ lão phu nhân hiện tại càng nhìn Vệ lão gia càng thấy ngứa mắt, cho dù ông ta đứng một chỗ chẳng nói câu nào, bà vẫn cảm thấy không vui.
"Mặt mày ông như vậy là ý gì, có phải cảm thấy ta nói sai không, không nghĩ xem mình đã làm những chuyện gì rồi."
"Những người nhà kia của ông dám đến đây múa may chân tay, còn một đám làm ra vẻ đợi Kim Cương Nô nhà ta đi làm lễ cho bọn họ, thật là mặt dày."
"Ông không phải tộc trưởng sao? Thể hiện cái uy phong tộc trưởng của ông đi, ông thiếu nợ bọn họ hay là ở chỗ bọn họ làm ra chuyện gì khuất tất?"
Vệ lão phu nhân cũng không biết mình đã trở thành hà đông sư từ bao giờ, nhưng bà cảm thấy như vậy rất tốt, đặc biệt là thỉnh thoảng mắng người, thấy lòng mình không còn bị nghẹn, khí huyết lưu thông, có chút thần thanh khí sảng.
Vệ lão phu nhân ở nhà mắng người, nghĩ đến những lời tôn tử đã nói, lại cảm thấy lần này tôn tử về đối với Phúc Nhi nha đầu kia có gì đó không giống, biết Phúc Nhi bị bắt liền không nói hai lời suốt đêm giúp tìm người, thật là tích cực nha.
Lại nghĩ muốn đến thăm Lý bà, đáng tiếc Lý bà không có ở nhà, bà có chút buồn rầu.
Bất quá nỗi buồn của bà nhanh chóng tan biến, chẳng mấy ngày Lý bà liền trở về, vừa về đến nhà Lý bà đã bắt đầu mắng người, Bách Phúc Nhi gặp chuyện lớn như vậy, Trương Tiên Ngọc ngay lập tức đã báo tin cho phủ thành, khi nhận được tin Lý bà và Bách Lý Huy đã lập tức thu dọn đồ đạc về, về đến nhà thấy Bách Phúc Nhi vẫn nguyên vẹn đứng đó mới yên lòng, sau đó thì mắng té tát.
Bà mắng mấy người Bách Thường Thanh, "Biết hắn không phải người tốt, biết hắn âm thầm giở trò quỷ, vậy sao các người không đi tìm hắn để gây sự, cho rằng giải quyết xong mọi chuyện là xong sao?"
"Sao lại không cáo hắn?"
"Đợi chuyện mía đường giải quyết xong, các người rảnh tay rồi thì nên đi cáo hắn, các người chỉ cần cáo, quan huyện Văn Thủy sẽ phải thẩm tra, hắn sẽ không dám chạy loạn, cuối cùng cũng phải ngồi tù."
"Hắn đã ngồi tù rồi thì sao có thể đến gây họa cho Phúc Nhi của ta?"
"Một đám các người ở ngoài kia này nọ như vậy, đó là cách buôn bán của các người sao?"
Lý bà tức đến đau cả tim gan phèo phổi thận, bà là kiểu người ai đắc tội bà thì bà sẽ lập tức đòi lại danh dự, có vấn đề là phải giải quyết triệt để, cái kiểu dây dưa không dứt khoát này không phải tác phong của bà.
Bà hỏi kỹ về chuyện của Ngô ký và Văn Thủy huyện, càng nghe càng tức đến muốn hộc máu.
"Suýt chút nữa bị người ta âm thầm phá tan nồi cơm, các người coi như không có gì, ta đã hỏi các người mấy lần, các người đều nói là đã giải quyết ổn thỏa, đây là cái cách giải quyết của các người sao?"
"Cái Văn Thủy huyện năm đó là tình huống thế nào? Mía để mục nát hết cả trên đất, năm đó là ai đến cầu xin chúng ta? Không phải năm nào chúng ta cũng thu mua mía cho bọn họ sao, thì bọn họ mới có được ngày hôm nay? Bây giờ thì trở mặt vô ơn, còn ị vào bát cơm mà còn quay lại ăn hiếp chúng ta, các người chỉ ồn ào qua loa mấy câu là xong sao?"
"Ta nói cho các người biết, chuyện này không cần giết gà dọa khỉ, phải giết con khỉ kia!"
"Phải làm cho người Văn Thủy huyện phải cầu xin các người thu mua mía cho bọn họ, sau đó các người cố tình thu cho họ một văn một cân, để tất cả mọi người trong thôn biết không tuân thủ khế ước thì sẽ có kết cục thế nào."
"Chẳng qua là ỷ có xưởng lớn, Phúc Nhi sẽ tìm được đường mới, mà cho các người ra ngoài đao thật kiếm thật đánh nhau với những thương hộ kia thì các người chẳng còn mảnh giáp!"
Ánh mắt bà quét qua tất cả mọi người, "Tiếp theo phải làm như thế nào, các người biết chưa?"
Bách Thường Thanh đã lâu không bị bà lão nhà mình mắng cho như vậy, ngay lập tức gật đầu, nói phải giết con khỉ, giết khỉ cảnh cáo gà.
Chờ mọi người tản đi, Lý bà lại mắng sang Bách Phúc Nhi, chọc chọc vào trán cô, "Ngươi đúng là một tay nãi nãi nuôi lớn, sao tỳ khí của nãi nãi ngươi lại chẳng học được gì thế?"
"Tuổi còn trẻ đã giống bà lão thế kia, lúc nhỏ thì còn bướng bỉnh, giờ thì y hệt bà già."
Bách Phúc Nhi không phục, "Nãi nãi, lần này con là người bị hại mà."
"Đáng đời ngươi!"
Lý bà chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, "Còn cùng chị dâu ngươi đi phủ thành giải quyết chuyện mía, còn lập cái gì đó thương hội, không nghĩ đến việc phải lập uy sao?"
"Ai đắc tội ngươi, thì phải hung hăng trả thù."
"Nếu không phát hiện kịp thời, thì năm nay nhà ta thu mía sẽ lỗ nặng, bị người ta cướp nồi cơm, đoạn đường sống chẳng khác nào giết cha giết mẹ, các người cứ bỏ qua như thế sao?"
"Các ngươi không bằng nhân lúc còn sớm làm tức chết ta đi."
Bách Phúc Nhi rụt cổ lại, muốn lảng tránh chủ đề, "Nãi nãi, lần này bà đi phủ thành về khác quá, nói năng cứ một bộ một bộ."
Bách Lý Huy ngồi một bên nói, "Nãi bà đến phủ thành không đi nghe hát thì cũng đi nghe người ta giảng sách, học nhanh."
Lý bà liếc mắt nhìn hai ông cháu, "Bớt ngắt lời."
"Ta trước kia còn nghĩ ngươi tính tình mạnh mẽ, nên tìm cho ngươi một vị phu tế ôn hòa, bây giờ xem ra là ta nghĩ sai, phải tìm cho ngươi một người mạnh mẽ một chút, để tránh cho cái nha đầu nhà ngươi chịu thiệt."
Bách Phúc Nhi ngoan ngoãn đứng đó chịu mắng, bị quở mắng một hồi lâu Lý bà mới thả cho cô, vừa về đến sân nhà thì thấy nương mình mắt ngấn lệ nhìn cô, tiến lên đánh giá cô một lượt cẩn thận, còn chưa kịp nói gì thì đã khóc.
Trong sân Lý bà ngồi xuống uống một ngụm nước, nói với Bách Lý Huy, "Chuyện của Phúc Nhi ta đúng là đã nghĩ sai, trước kia còn nghĩ con bé này có chủ kiến, tính tình lại mạnh, nếu lại tìm cho một cậu ấm tính tình mạnh nữa, không tránh khỏi mâu thuẫn."
"Bây giờ xem ra là không được, nha đầu này trông thì đảm đang nhưng thực chất lại lười, phải chiêu một người chồng biết quan tâm mới được."
"Còn phải có bản lĩnh bảo vệ được nó, ai biết sau này có còn người nào nhòm ngó đến phương pháp làm đường mà gây sự với con bé không?"
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận