Ta Cả Nhà Đều Tại Nhảy Đại Thần

Ta Cả Nhà Đều Tại Nhảy Đại Thần - Chương 237: Bách Lý Huy trở thành lý trưởng (length: 7950)

Xuân Thảo cả nhà đã ra bãi sông khai hoang, nói có rất nhiều cỏ mọc ra, để hai tỷ muội đi chọn, hai người vừa ra cửa liền gặp Vu huyện lệnh xuống xe, có chút kinh ngạc.
"Vu đại nhân, sao ngài lại tới đây?"
Vu huyện lệnh tâm tình rất tốt mở miệng: "Phúc Nhi cô nương đây là định đi đâu?"
Bách Phúc Nhi cười rất tươi: "Chuẩn bị đi kiếm chút cỏ về, đại nhân hôm nay đến tìm ai vậy?"
Tốt nhất là đến trả tiền cho nàng, năm trăm lượng, nợ lâu quá rồi.
Bách Lý Huy từ trong phòng ra đón, thấy huyện lệnh liền định quỳ xuống, may mà Vu huyện lệnh đỡ nhanh, nếu không Bách Phúc Nhi cũng quỳ theo.
Vu huyện lệnh tiếp tục hỏi Bách Phúc Nhi: "Phúc Nhi cô nương, cha ngươi đâu?"
Bách Phúc Nhi nghiêng đầu: "Cha ta ra ngoài rồi, ta đi gọi."
Nói xong, nàng đeo gùi chạy nhanh đi, chân trước Vu huyện lệnh vừa vào cửa, chân sau thôn trưởng đã tới, vừa vào đã vội dập đầu trước huyện lệnh, rất kích động.
Ngoài bờ ruộng, Bách Thường Phú vẫn còn nói chuyện với Trương địa chủ, hai người đang bàn về chuyện ruộng màu mỡ, Trương địa chủ nói cho hắn: "Tiền vốn tuyệt đối không thể thiếu, có người sợ ruộng bỏ không thì thiệt, thu một vụ liền trồng tiếp một vụ, cũng như người thôi, cũng cần nghỉ ngơi dưỡng sức, quanh năm suốt tháng không ngừng nghỉ thì độ phì nhiêu tự nhiên không theo kịp."
"Bón phân cũng phải đầy đủ, tro than là không thể thiếu, ta nói cho ngươi, tro than là thứ tốt đó..."
Đang lúc nói chuyện quan trọng thì Bách Phúc Nhi đến: "Cha, huyện lệnh đại nhân đến nhà mình tìm cha đó."
Lời nói làm nàng nhớ, chẳng phải cha đã đến nhà Trương địa chủ rồi sao, sao hai người lại đứng ở bờ ruộng nói chuyện?
Cũng may nàng mắt tinh, không thì đã lỡ mất chuyện lớn.
Nghe là Vu huyện lệnh đến, Bách Thường Phú cũng không chậm trễ, nhấc chân đi, Trương địa chủ mắt láo liên chạy theo, khó mà tin được thân thể to lớn như vậy của hắn lại có thể chạy nhanh thế, lăng là chạy bộ đến cửa nhà Bách gia, lấy khăn lau mồ hôi mới cười toe toét vào nhà.
Trong sân, thôn trưởng đang nói chuyện với huyện lệnh về tình hình trong thôn, bàn về kế hoạch tương lai, trong lời của ông ta, thôn Văn Xương sẽ trở thành thôn kiểu mẫu, cũng không tiếc lời ca ngợi Bách Lý Huy, đội hết mũ cao tử này đến mũ cao tử khác, ý rất rõ ràng, ông ta định cùng Bách Lý Huy chung tay đưa thôn Văn Xương đi lên.
Bách Lý Huy thì chẳng nói thêm lời nào, sợ anh mình chịu thiệt chạy tới, Bách Lý Xương cũng không hề hé răng, trong mắt hắn, những lời thôn trưởng nói toàn là hảo huyền, rời Bách gia của hắn ra thì chỉ toàn là sáo rỗng.
Thực lực anh hắn bày ra ở đây, lúc này không cần phô trương.
Bách Thường Phú vừa vào đã vội chạy tới dập đầu với Vu huyện lệnh, Trương địa chủ phía sau với thân hình tròn vo cũng quỳ xuống, quỳ xuống thì không khó, chỉ lúc đứng dậy hơi mất sức, Bách Phúc Nhi còn muốn tiến lên đỡ ông ta.
"Trương địa chủ cũng đến?"
Trương địa chủ hớn hở tiến lên: "Bẩm đại nhân, sau này dân thường và nhà Bách gia là thông gia, hôm nay chính đang bàn chuyện này."
Vu huyện lệnh cười nói: "Đến lúc có tin vui phải báo cho ta một tiếng, để ta đến uống chén rượu mừng."
Trương địa chủ mừng rỡ khôn xiết, cảm thấy kết thông gia với nhà Bách gia quả là lựa chọn sáng suốt nhất, nhanh vậy đã được hưởng lây.
Bách Thường Phú thì thành thật, chủ yếu là không biết nên hàn huyên gì với nhân vật cỡ huyện lệnh, ngược lại huyện lệnh mở lời trước: "Bách Thường Phú, gần đây ruộng vườn thế nào?"
Bách Thường Phú vội làm lễ, học bộ dạng Trương địa chủ chắp tay: "Nhờ đại nhân quan tâm, mọi thứ đều ổn, đất hoang ở bãi sông hai hôm nay đang khai hoang, đợi khai hoang xong sẽ gieo hạt, chắc là sẽ có thu hoạch."
"Tốt lắm."
Vu huyện lệnh rất có thiện cảm với người chăm chỉ và biết thành tựu như Bách Thường Phú, vốn muốn để ông ta làm thôn trưởng, nghĩ lại thấy vẫn cần rèn luyện thêm.
"Vừa hay Bách đoan công và thôn trưởng thôn Văn Xương đều có mặt, bản quan xin tuyên bố một việc, kể từ hôm nay, Bách Lý Huy đảm nhiệm lý trưởng hai thôn Văn Xương và Liễu Gia Loan, nhà Bách gia làm ăn đường đỏ cũng nguyện ý giúp người trong thôn sống tốt hơn, mong ông sau này dốc hết sức vì dân hai thôn mưu phúc lợi."
Bách Lý Huy giật mình, nhất thời không phản ứng kịp, Bách Lý Xương kéo áo hắn mấy lần: "Mau tạ ơn đại nhân."
Bách Lý Huy lúc này mới hoàn hồn dập đầu: "Dân thường nhất định dốc lòng dốc sức vì dân hai thôn mưu phúc lợi, không phụ sự mong đợi của đại nhân."
Hắn… làm lý trưởng?!
Vương thôn trưởng có chút thất vọng, nhưng vẫn cố cười chúc mừng Bách Lý Huy: "Bách lý trưởng, chúc mừng."
Vu huyện lệnh đang muốn nói thêm, làm lý trưởng cũng không thể lừa gạt đi, còn chưa kịp nói thì Vương thôn trưởng đã lên tiếng: "Đây đúng là đại hỷ sự, hay là bày tiệc ba ngày ăn mừng đi?"
Khóe miệng Vu huyện lệnh hơi giật giật, bỗng nhiên có chút lo lắng, lo lắng cái ý nghĩ trong lòng trở thành sự thật, hắn sợ chẳng bao lâu hai thôn sẽ thành địa bàn của Bách Lý Huy, hai thôn bắt đầu nhảy đồng.
Cái cảnh tượng đó, hắn không dám tưởng tượng chút nào.
Nghĩ tới đây liền đứng dậy, nói là muốn đi quan sát tình hình dân sinh, tân lý trưởng Bách Lý Huy đương nhiên phải đi theo, Bách Lý Xương, Vương thôn trưởng, Bách Thường An và Bách Thường Thanh cũng không ngoại lệ, điều bất ngờ là huyện lệnh còn cố ý dẫn theo cả Bách Thường Phú.
Bách Thường Phú muốn đi rồi, Trương địa chủ làm sao không đi được, hiện giờ thông gia đã thành lý trưởng, cảm thấy mình lại hời thêm rồi.
Bách Phúc Nhi cười với Vu huyện lệnh, nàng cảm thấy ánh mắt mình đã biểu đạt quá rõ rồi có phải không? Vu huyện lệnh chắc hẳn phải hiểu ý nàng chứ?
Năm trăm lượng, lần này không đòi được, sau này còn có thể đòi được không?
Thực tế thì Vu huyện lệnh đã cảm nhận được, từ khi vào cửa, ánh mắt cô nương Phúc Nhi đã nói rõ: Đưa tiền, mau đưa tiền.
Từ trong ngực móc ra năm tờ ngân phiếu đưa cho nàng: "Phúc Nhi cô nương, nợ mấy hôm nay thực xin lỗi, đây là năm trăm lượng, mời cô xem qua."
Cũng trách hắn mải mê vui mừng vì đường đỏ, vội viết thư hồi kinh cho người nhà bàn chuyện này, thêm vào công việc ở nha môn lại nhiều, nên quên mất, nếu không nhớ ra thì chắc hẳn trong mắt cô nương Phúc Nhi, tiếng tăm tham quan của hắn sẽ chạy không thoát.
Tiền loại đồ vật này, đương nhiên là bỏ vào túi cho an toàn, Bách Phúc Nhi tham tiền, đếm tiền xong xuôi, cuối cùng tỏ vẻ số lượng đủ, đợi mọi người vừa đi thì đem tiền cho bà nội.
Lý bà lẩm bẩm niệm A di đà Phật, năm trăm lượng, bà sợ huyện lệnh không trả luôn, rốt cuộc bọn họ giấy trắng mực đen đã viết cho huyện lệnh rồi, huyện lệnh muốn quỵt thì họ cũng không làm gì được.
Huống chi bọn họ là dân, dân thì không đấu lại quan, cũng không có bản lĩnh để đấu.
Lý bà cất kỹ tiền, lại để Bách Phúc Nhi ghi chép lại, cảm thấy mọi chuyện cuối cùng cũng viên mãn.
Bà lấy hai lượng bạc: "Tiện tay tìm đứa nào trong nhà đi mua chút thịt về, mua đậu phụ, có cá thì mua con cá, hôm nay phải thết huyện lệnh một bữa cơm mới được."
Dù sao cũng là chuyện đại hỉ, tiếc rằng trong nhà chẳng có gì có thể làm quà mang về cho huyện lệnh.
Vừa hay Bách Nam Tinh về, chuyện này liền giao cho hắn.
(Hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận