Ta Cả Nhà Đều Tại Nhảy Đại Thần

Ta Cả Nhà Đều Tại Nhảy Đại Thần - Chương 696: Lại tới một môn thân thích (length: 7783)

"Vệ thiếu phu nhân, ta nhà phu quân là Nhị công tử phủ Thượng thư bộ Hộ, nhà mẹ đẻ ta họ Trần, cha ta là Tri phủ Duy Châu."
"Vệ thiếu phu nhân, nhà phu quân ta là con trưởng phủ Ngự sử đài, Ngự sử Lưu, nhà mẹ đẻ ta họ Lý, cha ta là Chỉ huy sứ Binh mã tư Bắc thành."
"Vệ thiếu phu nhân, ta..."
Trong chốc lát có rất nhiều phu nhân xa lạ đến nói chuyện với mình, Bách Phúc Nhi có chút choáng váng, căn bản không biết chuyện gì xảy ra, vừa mở kỹ năng vừa đoán xem mấy phu nhân này bỗng nhiên tới bắt chuyện có phải vì nguyên nhân của Ôn Gia quận chúa hay không.
Rốt cuộc nàng bây giờ là người đang được quận chúa coi trọng.
Mấy phu nhân này đều khéo ăn khéo nói, trước hết là khen Bách Phúc Nhi một hồi, lại nói tới đường Bách gia, rồi lại nói tới cửa hàng điểm tâm của Vệ gia, tỏ ý là ta đã muốn kết giao với ngươi từ lâu mà không có cơ hội.
Lưu thiếu phu nhân xinh đẹp cười nói: "Năm trước Vệ gia có đưa chút điểm tâm lạ cho mấy nhà thân quen, ta may mắn được thưởng thức một miếng, thật sự là ngon không gì sánh được, dư vị vô tận, chỉ hận mình ăn quá nhanh."
"Nếu không nhờ có món điểm tâm đó ta cũng không biết mình háu ăn đến vậy, lúc đó đã nghĩ giá mà mình cũng giao hảo với Vệ thiếu phu nhân thì tốt, không cần gì khác, nghĩ tới chuyện điểm tâm có phần của ta thôi đã mãn nguyện rồi."
Lời này vừa nói ra mấy phu nhân xung quanh đều cười phụ họa theo, Đặng thiếu phu nhân cười nói: "Chị nói đúng ý em rồi đấy, hôm nay lúc mới đến em còn nghĩ không biết có được gặp Vệ thiếu phu nhân không, gặp thì mình nên làm sao bắt chuyện, nghĩ đến mình đến chỉ vì đồ ăn thôi mà đã thấy xấu hổ chết đi được."
Mấy vị thiếu phu nhân đều cười vui vẻ, miệng thì nói "xấu hổ" nhưng vẻ mặt thì chẳng có chút gì liên quan đến từ đó, người ta đã nói đến nước này, Bách Phúc Nhi đương nhiên phải thuận nước đẩy thuyền: "Có lẽ do trùng hợp thôi, cửa hàng điểm tâm mới ra hai món, chuẩn bị bày bán vào dịp thanh minh, may mắn được mấy vị thiếu phu nhân yêu thích, lát nữa ta sẽ cho người mang một phần tới phủ của các vị, nếu chỗ nào chưa tốt mong các vị góp ý nhé."
Thế là quan hệ chẳng phải đã xây dựng xong rồi sao?
Mấy vị thiếu phu nhân rối rít cảm ơn, nói sẽ đến tận cửa nói cảm tạ để nhận quà, đến lúc này quan hệ đôi bên cũng đã thân thiết, muốn hỏi gì trong lòng cũng dễ dàng hỏi ra hơn.
Phải biết rằng, các nàng có thể là đều có mẹ chồng ghê gớm đè đầu, tháng ngày trôi qua tuy không quá khổ nhưng cũng chẳng được tự tại, có biện pháp nào hay thì đương nhiên phải nghĩ ngợi đến, nếu có thể dính được chút quyền quản gia như Ôn Gia quận chúa thì tốt quá.
Ở đằng xa, Vệ phu nhân đang nói chuyện với mấy vị phu nhân quen biết, có người nhìn về phía Bách Phúc Nhi hạ giọng nói: "Nghe nói Vệ gia cưới đứa con dâu này là xui xẻo, ta thấy là cưới đúng rồi, đúng là có phúc khí."
Vệ phu nhân cười nói: "Đứa nhỏ này cái gì cũng tốt, cái gì cũng hợp ý ta, đương nhiên là ta thấy tốt."
"Cũng quả thực là có phúc khí."
Không nói đâu xa, con bé Phúc Nhi này từ khi gả vào nhà đến giờ đã làm được bao nhiêu việc, có thể nói Vệ gia phất lên nhanh như vậy, con bé này chiếm một nửa công lao.
Mấy vị phu nhân cũng cười, con gái nhà giàu ở kinh thành đâu thiếu, nhưng có cưới được một người có năng lực hay không còn nhờ vào vận may, cũng trách không được nhà Vệ bị nhiều người chế nhạo vậy mà vẫn muốn cưới cô nông dân này, nên biết trước đó Vệ Vân Kỳ trở thành võ thám hoa, muốn gả con gái cho hắn cũng không ít.
Giờ xem ra nhà Vệ cũng xứng là thương hộ mưu tính giỏi, bị bọn họ tính toán hết cả rồi.
Đợi Bách Phúc Nhi theo mấy tiếng cười nói đi đến, quay lại chỗ Ôn Gia quận chúa cười nói: "Sao, có thấy bọn họ vì sao nhiệt tình với ta như vậy không?"
Bách Phúc Nhi đương nhiên là biết rồi, cười gượng, mấy người đó có phải là quá đề cao nàng rồi không, nàng có phải là khắc tinh của mẹ chồng gì đâu.
"Ngươi hiện giờ coi như là chiêu bài sống của ta đấy."
Ôn Gia quận chúa nói: "Ngươi đáng lẽ nên thấy cao hứng mới phải, những người này không phải ai muốn kết giao là được, đối với ngươi có chỗ tốt, nói nữa là bản quận chúa ra vào phủ Vệ đến ba bốn lần rồi, bọn họ cũng biết, ban đầu còn cho rằng ta chắc là điên, tranh nam nhân không qua được cái con chân đất nhà ngươi, giờ lại còn tới nói chuyện với ngươi, bọn họ xem thường ngươi, kéo theo cả bản quận chúa bị xem thường."
Bách Phúc Nhi tặc lưỡi hai tiếng, "Chị đây là quận chúa đường đường đó, không ngờ ta lại khiến chị 'nước lên thì thuyền lên', chị còn bị xem thường vì tôi, hóa ra gia thế của tôi lại là tội à?"
"Giờ thì sao, vẫn còn xem thường sao?"
Ôn Gia quận chúa nói, "Bây giờ hâm mộ rồi đấy."
Bách Phúc Nhi bật cười: "Vậy thì là tin tốt."
Lúc này, nha đầu của Ôn Gia quận chúa đến ghé tai thì thầm vài câu, Ôn Gia quận chúa gật đầu, nói với Bách Phúc Nhi: "Ta đi gặp một người, ngươi cứ tự đi dạo đi."
Bách Phúc Nhi gật đầu, đang nghĩ xem còn có người quen nào ở đây không để đi nói đôi câu, liền đụng phải một vị phu nhân, trông phu nhân đó rất quen, nhưng lại vẫn không nhớ nổi đã gặp ở đâu.
Phu nhân đó đến gần cười nói: "Vệ thiếu phu nhân, chúng ta lại gặp nhau rồi."
Bách Phúc Nhi hiếu kỳ: "Xin phu nhân tha thứ cho trí nhớ của ta không tốt lắm, chỉ thấy phu nhân rất quen, nhưng thật sự không nhớ nổi đã gặp ở đâu?"
Người đó đáp: "Năm trước ta cùng Vệ thiếu phu nhân chọn đồ trang sức tại cùng một tiệm, thiếu phu nhân hào phóng, để chúng ta tùy chọn."
Cùng nhau chọn trang sức?
Bách Phúc Nhi nghĩ ngợi một chút liền nhớ ra ngay, "Thì ra là phu nhân, lần trước phu nhân hình như là cùng lệnh thiên kim đi chọn trang sức."
Người nọ không quanh co: "Phu quân ta họ Bách, cùng họ với Vệ thiếu phu nhân, thiếu phu nhân cứ gọi ta là Bách phu nhân là được."
Việc này làm Bách Phúc Nhi nhớ tới năm ngoái Vệ Vân Kỳ có nói đến một người tên Bách Thường Bách Thường Đạo, nói là dẫn vợ con về kinh báo công, chẳng lẽ lại chính là nhà này?
Thấy vẻ mặt nàng thay đổi, Bách phu nhân có chút hiểu ra, từ năm trước trở về kinh đến giờ nàng đã nhiều lần nghe nói đến vị Vệ thiếu phu nhân này, con gái nhà họ Bách đến từ Tây Nam.
Bốn chữ Tây Nam Bách gia làm chồng bà không ngồi yên, phái người điều tra cẩn thận, tin tức không khó điều tra, rất nhanh đã xác định đây chính là người nhà họ Bách mà họ đang tìm, đã cùng Bách gia Ẩm Mã thôn nhận thân.
Bách Phúc Nhi cười nhạt: "Bách phu nhân tìm ta có việc gì?"
Nàng không hề vui mừng vì có thêm một người thân thích trên con đường quan lộ, gia đình này có ân oán với nhà họ Bách ở Ẩm Mã thôn, nàng không muốn tham gia vào chuyện đó.
Bách phu nhân không ngờ thái độ của nàng lại lạnh nhạt như vậy, vẫn cười nói: "Vệ thiếu phu nhân quen biết với người nhà Bách ở Ẩm Mã thôn, chắc là cũng biết Bách gia còn có một chi ở bên ngoài, thấy thái độ của thiếu phu nhân thế này, tất nhiên cũng biết ta là ai."
Bách Phúc Nhi không thể phủ nhận: "Phu nhân, ta là con gái đã gả ra ngoài, rất nhiều chuyện không tiện nhúng tay vào."
"Cũng không thể làm ra quyết định gì, cho dù trên gia phả là cả nhà, nhưng cũng mấy chục năm không gặp rồi, đôi bên không hiểu tận gốc, thật khó có tâm tình tha thiết muốn nhận nhau."
"Ta nghĩ phu nhân chắc hẳn đã điều tra qua ta rồi, vẫn luôn không tìm đến ta, cũng là vì có điều lo ngại, đúng chứ?"
- Cuối cùng cũng xong chương thứ hai (hết chương).
Bạn cần đăng nhập để bình luận