Ta Cả Nhà Đều Tại Nhảy Đại Thần

Ta Cả Nhà Đều Tại Nhảy Đại Thần - Chương 341: Có lương câu tranh đấu thi đấu? (length: 7566)

Thấy kháp quyết càng lúc càng nhanh, sư đệ không thể động đậy, tên đạo sĩ giả hít sâu một hơi, "Mau dừng tay!"
Bách Phúc Nhi cảm giác được một tia nguy hiểm, ngẩng mắt lên xem, ngay lập tức kéo tẩu tử nàng tránh ra.
"Ba!"
"A ~"
Một đạo thiên lôi nhỏ xíu, còn nhỏ hơn cả đũa giáng xuống, trực tiếp đánh cho tên đạo sĩ giả toàn thân run rẩy, mắt trợn trắng.
"Sư huynh ~"
Triệu Thiên Lôi tiểu tử hẳn là đã dùng hết sức lực, một mông ngồi phịch xuống đất, kinh hô, mấy tên tiểu tử bên cạnh liền nhào tới, vừa chạm vào hắn liền cùng nhau run rẩy, khiến Triệu Lôi tiểu tử khóc như mưa, "Sư huynh oa ~~~ huynh có phải bị đánh chết rồi không ~~~"
"Ô ô ô ~~~ sư huynh oa ~~~ huynh chết rồi ai lừa tiền nuôi sống bọn ta a, ô ô ô ~~~"
"Đạo quán chúng ta chỉ còn lại mấy đứa, sư huynh huynh mà chết nữa, bọn ta lại mất đi một người, ô ô ô ~~~"
"Oa ~~~ các sư đệ cũng xui xẻo, về sau đạo quán chúng ta chỉ còn lại độc miêu miêu, ô ô ô ~~~"
Trốn ở góc tường, Bách Phúc Nhi cẩn thận tiến lên, quan sát một chút rồi nhặt một cành cây khô khều mấy người ra khỏi tay tên đạo sĩ giả, mấy người lập tức liền không còn run rẩy nữa, lại bắt đầu khóc thét.
Thấy tên đạo sĩ giả run rẩy không còn dữ dội như vậy nữa, Bách Phúc Nhi tặc lưỡi, đây là bị điện giật sao?
"Được rồi, gào cái gì mà gào, còn chưa chết đâu."
Triệu Lôi Điện tiểu tử đang khóc hăng say, nghe vậy lập tức im tiếng, sau đó lại bắt đầu ồn ào, "Ngươi lừa người, lôi điện của ta lợi hại như vậy, sư huynh ta hẳn là phải chết không nghi ngờ, ngươi đền!"
Bách Phúc Nhi nhịn cười, "Ngươi nói cũng có lý nhưng ta chỉ dùng chút thuốc tê lên hắn, hắn rất nhanh sẽ hoàn lại, kết quả bị ngươi đánh như vậy chắc chết rồi."
"Không phải tại ta a."
Tiểu tử kia giật mình, lập tức lại ồn ào, "Ta không quan tâm, là tại ngươi, nếu ngươi không tránh thì sẽ không đánh trúng sư huynh ta, ô ô ô ~~~"
"Ai bảo ngươi với sư huynh đứng gần vậy, ta... ta không cố ý mà."
Bách Phúc Nhi quay đầu cười nhẹ rồi lại quay đầu đi, "Ngươi nói đúng, vậy thì vậy đi, ta bồi thường các ngươi một trăm lượng, sau đó ta còn chôn sư huynh các ngươi, ngươi thấy sao?"
"Sau này cứ theo ta, ăn ngon uống say, thế nào?"
"Ta ~~~"
Tiểu tử kia do dự, sư huynh chết rồi, hắn là đại sư huynh, còn phải nuôi các sư đệ, một trăm lượng thì nhiều lắm nha.
Nằm trên đất co giật, tên đạo sĩ giả chậm rãi ngồi dậy, hung tợn trừng tiểu tử kia "Nguyên Nhị, ngươi có phải ngứa da rồi không?"
"Lừa dối... Xác... Xác chết vùng dậy."
Cái chữ "Thi" còn bị lắp bắp, Bách Phúc Nhi cũng không nhịn được mà bắt đầu cười phá lên, "Ha ha ha ~~~ ta coi như đã biết đạo quán các ngươi sập là như thế nào."
Cái đám người ngốc này mà có hương khói mới lạ đó, cười chết nàng.
Nửa nén hương sau, Nguyên Nhất đạo trưởng, cũng chính là tên đạo sĩ giả, tháo râu giả trên mặt xuống, người còn trẻ trung, lưng cũng không còng, nếu không phải Bách Phúc Nhi tận mắt nhìn thấy thì còn tưởng là thay người khác nữa.
Trông cũng chỉ tầm hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi, lúc này đang cùng năm sư đệ đứng trước mặt Bách Phúc Nhi thành thật khai báo, đạo quán của bọn họ thực sự đã sập, mấy sư huynh khác đã gia nhập đạo quán khác rồi, mấy đứa nhỏ đằng sau thì không có đạo quán nào muốn, cuối cùng vẫn phải theo hắn.
"Mấy năm nay bọn ta chỉ có mấy đứa nương tựa nhau sống qua ngày, thuê một căn phòng trong cái sân lớn."
Khóe miệng Bách Phúc Nhi hơi giật giật, "Ngươi có từng nghĩ đến, ngươi chỉ cần đi làm tiểu nhị cũng kiếm được nhiều hơn đi lừa tiền đó."
"Ta cũng muốn."
Nguyên Nhất đạo trưởng thở dài, "Kỳ thực kiếm không được nhiều bằng bây giờ ta kiếm đâu."
Rốt cuộc có vận khí tốt, còn lừa được một món lớn.
Ánh mắt Bách Phúc Nhi dừng lại trên người Nguyên Nhị, sư phụ nàng nói những người có thể triệu hồi thiên lôi đều là thiên tài kinh diễm, có thể gặp nhưng không thể cầu, ngay cả Càn Nguyên quan của bọn họ cũng không có mấy người có bản lĩnh này, tiểu tử này mới bảy tám tuổi, đúng là thiên tài.
"Nguyên Nhị này, hay là sau này đi theo ta đi, chỉ cần ngươi theo ta thì sẽ có khả năng rất lớn trở thành đạo trưởng thực thụ, hàng yêu trừ ma, chính càn khôn."
"Tiểu sư thúc."
Vị Phong và Vị Khổ mấy người tới, vừa chạy vào đã nói, "Vừa rồi chúng ta cảm nhận được có người trong thành triệu lôi điện, nên cố ý tới xem."
"Tiểu sư thúc, mấy người này là ai?"
Bách Phúc Nhi cười nói: "Mấy vị này cũng là người đạo gia, chỉ là đạo quán không còn thôi."
"Sư phụ ta vẫn chưa về sao?"
Vị Khổ lắc đầu, "Chắc cũng nhanh thôi, thanh thiên bạch nhật mà trong thành lại triệu hồi lôi điện, chuyện này là cấm kỵ, sư thúc tổ chắc không xa sẽ nhìn thấy thôi, sẽ gấp trở về."
Bách Phúc Nhi bỗng hoàn hồn, lập tức phân phó "Đem mấy đứa bọn họ đi, đừng để bất cứ ai mang bọn họ đi."
Nguyên Nhị sợ hãi trốn sau lưng Nguyên Nhất, sư huynh dặn dò nhiều lần không được triệu lôi điện ở ngoài, bây giờ quả nhiên gây họa rồi.
Nguyên Nhất biết hậu quả, trấn định tinh thần hỏi, "Xin hỏi các vị là người của đạo quán nào."
Bách Phúc Nhi cười đầy ẩn ý, "Tây nam, Càn Nguyên quan."
Nguyên Nhất: …
Hắn sai rồi sao?
"Theo bọn họ đi thôi, họ sẽ bảo vệ ngươi, những ngày này đừng đi ra ngoài, ăn uống có người lo tất."
Vị Khổ gật đầu, "Đi thôi, bao ăn bao no lại còn có chỗ ở."
Tiểu sư thúc cho một trăm lượng, mấy người bọn họ tiêu xài mấy ngày nay, vẫn còn hơn chín mươi hai lượng, tiền quá là kinh tế nha, khi nào mới tiêu hết được đây?
Bách Phúc Nhi im lặng xem, một người mà cả ngày chỉ ăn đậu hũ rau xanh trứng gà, một trăm lượng là còn lâu mới tiêu hết.
Theo đoàn người rời đi, không bao lâu trong ngõ nhỏ xuất hiện mấy bóng người, rồi lại lùi về.
Bách Phúc Nhi cùng Trương Tiên Ngọc đi trên phố, Trương Tiên Ngọc hiếu kỳ không thôi, "Thật sự có thể triệu lôi được sao, thần kỳ quá."
Nếu không tận mắt nhìn thấy, nàng cũng không dám tin.
Bách Phúc Nhi tỏ vẻ "Kỳ thật ta cũng là lần đầu tiên nhìn thấy, nhưng ta đâu thể để lộ vẻ mặt chưa thấy qua đời, cũng không biết là thế nào làm được nữa."
Người ta cũng không có dùng phù dẫn lôi.
Thật đúng là thiên tài.
Hai người bị trì hoãn như vậy, ngay cả diễn cũng không xem được, chỉ có thể lại đi dạo trên phố, xem chỗ nào có náo nhiệt liền đến xem thử.
"Một lượng bạc không nhiều, thắng cả đời phú quý là khi nào đây, thật là khiến người ta kích động."
"Cũng không phải ta nhất định phải đi, lấy nhỏ thắng lớn nha, lỡ như thắng thì sao, thua thì coi như ủng hộ cho dân chúng nghèo khổ."
"Ha ha ha, Vương đại ca, ta không đủ tiền, đến lúc đó mình chung nhau đi?"
"Được được được..."
Một đám người vây tụ lại nói không ngừng, Bách Phúc Nhi hiếu kỳ kéo một người lại hỏi, người kia kích động mở miệng, "Vì dân chúng nghèo khổ mưu phúc lợi, lập tức sẽ tổ chức giải đua ngựa lương, đến lúc đó sẽ mở một bàn cược, một lượng bạc là có thể đặt cược."
"Đua ngựa sao?"
Trong lòng Bách Phúc Nhi hơi động, "Loại ngựa nào cũng có thể tham gia sao?"
"Đều được, chỉ cần nộp mười lượng bạc phí báo danh là được."
"Nghe nói nếu thắng được cũng có rất nhiều tiền."
Một người bên cạnh khinh thường nói, "Làm sao mà thắng được, nghe nói chiến mã nhất đẳng của An đại tướng quân phủ đều xuất chiến, ngựa nhà người ta chạy sao lại bằng."
Bách Phúc Nhi tỏ vẻ, đây là lần thứ hai nàng nghe được cụm từ chiến mã nhất đẳng này, hẳn là lợi hại lắm sao?
(Hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận