Ta Cả Nhà Đều Tại Nhảy Đại Thần

Ta Cả Nhà Đều Tại Nhảy Đại Thần - Chương 211: Vui vẻ náo nhiệt buổi tối (length: 7869)

Việc làm ăn lớn với món hàng hổ được treo ngay trước mắt, bữa tối mọi người đều ăn vô cùng thoải mái, sau khi ăn cơm mọi người ngồi lại cùng nhau trò chuyện, tha hồ tưởng tượng về một tương lai tươi đẹp.
Vừa đùa giỡn, Bách Lý Huy vừa đưa một trăm lượng ngân phiếu cho Bách Lý Xương, "Hai con hổ, mỗi nhà một con, ai cũng đừng nói ai chiếm tiện nghi, chuyện này coi như định rồi."
Bách Lý Xương từ lúc trèo cây đến lúc ngã xuống bất tỉnh, tỉnh lại liền khóc một trận, tối ăn tận hai bát cơm lớn, còn kiếm được hai trăm lượng, hắn cảm giác như đang nằm mơ, vui vẻ lau nước mắt, "Ta biết ngay, theo đại ca là có thịt ăn, đại ca, ta..."
"Ngươi im miệng đi."
Bách Lý Huy cảm thấy, chắc chắn là khi còn nhỏ hắn đã xuống tay với đứa em trai này quá nặng, cũng không biết có phải đánh trúng đầu không, mà không được bình thường như vậy.
Phương bà tử liếc Bách Lý Xương một cái, lấy ra mười lăm lượng bạc đưa cho Lý bà cùng phía trước, "Hôm nay ra ngoài hết mười lăm lượng thì chúng ta nên chịu, đại ca, đại tẩu cũng đừng từ chối."
"Đúng đúng đúng." Bách Lý Xương cười tít mắt, "Đều là vì cứu ta mà ra cả, lát nữa nhờ đại tẩu giúp sắp xếp mang mấy cái bàn, mời mọi người tới ăn một bữa cơm, phải cảm ơn người ta chứ."
"Nhắc mới nhớ, còn phải đa tạ Phúc Nhi, nếu không có ám khí lợi hại của Phúc Nhi thì hôm nay chúng ta đều xong rồi."
Thấy Lý bà nhận lấy, Bách Lý Xương lại nhìn Bách Phúc Nhi, cười híp mắt hỏi: "Phúc Nhi, cháu có muốn gì không, nhị gia gia cho cháu."
Bách Phúc Nhi còn thật sự sờ cằm nhỏ suy nghĩ, "Muốn ăn sườn nướng."
Nghe cô bé nói vậy, mọi người đều không nhịn được cười, Phương bà tử cười nói: "Để mai nhị bá cháu đi mua sườn về nướng, hôm nay mọi người đều bị dọa hết hồn, lại kiếm được bạc, một là để an ủi, hai là để ăn mừng, đến mai chúng ta sẽ ra tiền, mọi người hảo hảo ăn một bữa sườn nướng."
Bách Diệp Căn mắt sáng lên tiến lên, "Có thể mua đầu heo không, cháu muốn ăn tai heo."
Bách Thường Thanh cười, "Con trai, nhờ phúc của tam tỷ con mà con không hề khách khí một chút nào."
"Ăn." Bách Lý Xương cười tít mắt, "Sườn thì muốn ăn, đầu heo cũng muốn ăn, để mai mua một cái đầu heo thật to về."
Bách Diệp Căn vui vẻ nhảy lên, Khoai Lang cũng cùng nhảy cao, "Ăn sườn, Khoai Lang muốn ăn sườn, sườn thơm nhất ngon nhất!"
Bách Diệp Căn tiến lên ôm cổ Khoai Lang, "Khoai Lang, ngươi cũng thích ăn thịt đúng không, ta ăn thịt thì ngươi ăn xương được không, ngươi nhất định phải ăn xương sườn ta gặm rồi đấy, ta gặm không sạch, trên đó còn nhiều thịt."
"Được, Khoai Lang đồng ý rồi ~"
Một người một chó rất là thân thiết, Bách Thường Thanh cũng không nhịn được tiến lên sờ đầu Khoai Lang, "Con chó này cũng linh tính thật, đúng là chó giữ nhà."
Phương bà tử suy nghĩ một chút, liền quyết định ngày mai sẽ thuê xe đi vào thành mua nhiều đồ ăn thịt về, "Để mai buổi tối sẽ mời mấy người hôm nay giúp đỡ đến dùng cơm, chuyện này không nên kéo dài."
Bách Phúc Nhi thừa cơ liền nói, "Nhị bá, cha cháu lại mua thêm ba con trâu và xe ba gác rồi, lát nữa các bác muốn kéo cái gì thì đi tìm Uông Toàn, bảo ông ấy đóng xe cho."
"Cũng chọn một con la ra kéo một chuyến vào thành, con la đó biết đường, đi một chuyến là sẽ nhớ đường đi thế nào, toa xe cũng chuyển tới rồi, sau này các bác muốn dùng cũng cứ đi tìm Uông Toàn."
"Lúc dùng cứ nói tìm Đường Đỏ, đó là tên con la."
Bách Thường Sinh cười vui vẻ, "Mấy đứa nói xem Phúc Nhi sao lại lo liệu được nhiều việc vậy chứ, đúng là khiến người ta thèm muốn."
Bách Lý Huy ngay trước mặt mọi người cười nói với Bách Phúc Nhi: "Phúc Nhi, trong tay con còn một trăm lượng đúng không?"
Bách Phúc Nhi gật đầu, Bách Lý Huy liền nói, "Vậy một trăm lượng đó con cứ giữ, còn một trăm lượng này thì đem về cho nhà có được không?"
Đừng thấy trong nhà còn có hai ngàn lượng, nhưng tiền đó là tiền vốn hàng, không thể tùy ý sử dụng, không thấy Bách Thường Phú cầm một trăm lượng đều phải ghi sổ đó sao?
Bách Phúc Nhi tỏ vẻ không có ý kiến, có thể độc chiếm một trăm lượng là đủ rồi, lát nữa còn phải mua ít đồ đi thăm sư phụ của nàng, chỉ thấy nàng cười tít cả mắt, "Vậy có phải ta là người giàu nhất trong nhà rồi không?"
Nói xong nàng quay sang nhìn nhị tỷ của mình, "Nhị tỷ, hay là chúng ta cân nhắc việc mua ít ngỗng con nhé?"
Bách Quả Nhi tiến lên ôm tay Bách Phúc Nhi, hớn hở nói với mọi người: "Ghen tị không, ta phải dựa vào Phúc Nhi để phát tài, sau này là người giàu thứ hai trong nhà rồi."
"Còn có ta, còn có ta." Bách Diệp Căn nhảy nhót vui vẻ nhất, "Cháu cũng phải dựa vào nhị tỷ, tam tỷ để phát đạt."
"Nhị tỷ tam tỷ nhận cháu đi mà, cháu sẽ đi chăn vịt cho các tỷ, chăn cả ngỗng, đến lúc đó cháu còn giúp các tỷ đi nhặt trứng."
Đối với một đứa trẻ mà nói, nhặt trứng chính là một chuyện đặc biệt vui vẻ.
Bách Lý Huy và Bách Thường Thanh hai cha con còn muốn thức đêm nghiên cứu xem làm thế nào để bảo quản thi thể, nói đùa một hồi liền để mọi người ai về phòng nấy nghỉ ngơi.
Khi màn đêm buông xuống, những con vật hoang dã ở hậu sơn cũng đều trở nên linh động hơn hẳn, hôm nay chúng nó tận mắt thấy hai con hổ bị khói vàng đánh gục, sau đó bị khiêng đi ngay, theo như lời của con chồn đi dò tin tức trở về nói, chúng đã bị mổ xẻ, máu me đầm đìa.
Giờ phút này, các con vật lớn nhỏ tất cả đều tụ tập trên đỉnh núi, ngay tại gốc cây nơi hai con hổ bị bắt đi để giao lưu tình hình.
Gà Lão Tam nói: "Cuối cùng cũng đã báo thù cho con ta, nhưng ta không thích cái con nhỏ kia, nó trộm trứng của ta đến hai lần, ra tay tàn nhẫn vô cùng."
Anh em lợn rừng nói: "Ta cũng không thích, cả nhà ta đều suýt chút nữa bị nó bắt hết, anh cả ta bị nó đổi ra tiền đã đành, còn bị ăn thịt, đáng hận."
Thế nhưng rắn xanh trúc lại nói: "Cổ tay con nhỏ đó có một thứ gì đó, đáng sợ lắm, lần trước ta đang nghỉ ngơi trên cây trúc, nó đi ngang qua dưới gốc trúc, lúc đó tim ta đập thình thịch, suýt nữa là rơi xuống rồi."
Thái Hoa chạy tới giữa, nhả hạt, "Tiểu thần tiên không giống với người khác, cô ta có thể nghe thấy chúng ta đang nói gì, tối nay những con ở đây đều có thể giao tiếp, lần sau bị cô ta bắt gặp thì cứ cầu xin tha thứ là xong."
"Đừng có đối đầu với cô ta, ta còn không phải là đối thủ, cô ta có yêu cầu gì thì lúc đó chúng ta giúp đỡ một chút, đôi bên cùng có lợi thôi mà."
Anh em lợn rừng rất nghi hoặc, "Thái Hoa, ngươi nói cô ta có thể hiểu được chúng ta nói chuyện?"
"Đương nhiên, em họ ta là Hoa Cúc có thể làm chứng, lần trước chúng ta còn giúp cô ta một việc."
Một đám dã vật có chút nháo nhào, Thái Hoa lại nói, "Gặp phải chuyện muốn nhờ cô ta giúp thì phải đi tìm Khoai Lang nhà cô ta trước, nó là một con chó hoa, đừng có chạy vào nhà cô ta, nhà cô ta đông người lại lợi hại, cẩn thận người không thấy mà còn bị bắt, Khoai Lang sẽ giúp chuyển lời."
Gà Lão Tam nói, "Ta chỉ cầu cô ta đừng có hại ta là được, ta cũng không dám đi cầu cô ta, ta béo thế này, ta sợ đi là bị bỏ vào nồi mất."
Anh em lợn rừng cũng có cùng ý nghĩ đó, rất có khả năng con nhỏ đó sẽ cảm thấy chúng nó tự đến dâng bạc cho cô ta.
Bất quá mọi người đạt được nhất trí, đó là sẽ không đi trêu chọc Bách Phúc Nhi nữa, tốt nhất là nên biết hết những người trong nhà cô ta, cũng đừng chọc vào, tránh cho không cẩn thận bị cả nhà bắt hết.
Giờ phút này, Bách Phúc Nhi, người bị một đám dã vật bàn luận rôm rả, đã sớm chìm vào giấc mộng đẹp, còn Bách Lý Huy và hai cha con thì gần như thức đêm thắp đèn, lật gần nát cả sách cuối cùng cũng tìm được cách, đuổi đến sáng sớm hôm sau thì đã lái xe la lớn đi rồi.
(hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận