Ta Cả Nhà Đều Tại Nhảy Đại Thần

Ta Cả Nhà Đều Tại Nhảy Đại Thần - Chương 624: Ra cửa không có xem hoàng lịch (length: 7887)

"Đại ca, huynh nói xem hôm nay huynh tội gì phải chạy một chuyến thế này, đều đã nói là tạm thời không nhận họ hàng rồi mà."
Vừa lên xe trở về, Bách Lý Xương đã bắt đầu cằn nhằn, "Cái gia đình kia tình huống mọi người đều thấy rồi đó, hắn không giữ chữ tín, đến lúc đó chúng ta phủi mông cái trở về, chẳng phải là đẩy hết phiền phức cho Phúc Nhi?"
"Đưa cho Phúc Nhi một đống rắc rối."
"Chúng ta bao nhiêu năm nay không tổ tông vẫn sống tốt đấy thôi?"
Hắn một tràng oán trách, Bách Lý Huy cũng nhíu mày, "Chẳng qua là muốn thỏa lòng một cái niệm tưởng, đi đốt chút giấy rồi về, ai ngờ cái tên Bách Lý Sơn kia lại tập hợp lắm ông già thế làm gì?"
Nhắc đến chuyện này, hắn cũng không vui, mọi người đã thống nhất chỉ là đi đốt giấy rồi về, không ngờ lại bị một vố.
Thật là gà què còn vớ phải trấu.
"Hôm nay ta cũng muốn nói rõ chuyện này, trước giờ không có cơ hội, hôm khác ta sẽ tự mình nói cho rõ ràng, chuyện nhận thân này ta quyết định không nhận, sau này Phúc Nhi cũng đừng để ý tới là được."
Ông nội hắn còn sống từng nhắc, nếu bọn họ có tộc nhân thì cũng không đến nỗi bị người ta ức hiếp, cuộc sống sẽ tốt hơn nhiều, vốn dĩ hắn nghĩ đều là cùng một tổ tông, thêm nữa là còn có niệm tưởng của ông nội, nếu tìm được nguồn cội thì đi gặp mặt một chút, đốt cho tổ tiên chút tiền giấy, xem như hoàn thành tâm nguyện này, ai ngờ lại ra cái tình huống này?
Bách Lý Xương bĩu môi, "Huynh nói không để ý là không để ý, người ta không thể tìm tới cửa chắc?"
"Đại ca à, huynh cũng có lúc lỡ tay."
Bách Phúc Nhi bật cười, "Có chuyện gì to tát chứ, ta không muốn thì bọn họ có thể ép ta sao?"
"Không sao đâu, không đến nỗi đó."
Bách Lý Huy thở dài, "Ông nội gây thêm phiền phức cho con rồi."
Bách Phúc Nhi vẫy vẫy tay, "Có gì mà phiền phức chứ, biết đâu người ta lại giúp được con việc lớn thì sao, ông đừng lo lắng nữa."
Bách Lý Xương chua chát, cháu gái hiểu chuyện quả là tốt, lẽ ra nên tìm hắn làm ầm lên, làm đại ca mất mặt, xem sau này còn dám ra dáng huynh trưởng trước mặt hắn không.
Về đến kinh thành, Bách Lý Huy liền nói muốn chuẩn bị về, "Khoảng bảy tám ngày nữa đi, mấy ngày nay chúng ta cũng nên đi thăm thú chút, cuối năm nhà mình có nhiều việc, không tiện ở mãi kinh thành được."
Bách Phúc Nhi gật đầu, chuyện trong nhà mùa đông có nhiều việc bận nàng biết, "Vậy thì từ từ rồi hãy đến."
"Nhất định sẽ đến."
Buổi tối đương nhiên là lại đi ăn quán, xét thấy bữa trưa ăn uống qua loa, buổi tối Bách Phúc Nhi ăn hết hai bát cơm, nghe Bách Lý Xương tiếp tục phỉ nhổ Bách Lý Sơn, đã là khách đến nhà lại còn phân biệt nam nữ, làm người ta ăn cũng không được no bụng, hừ!
Tối đến nằm trên giường, Bách Phúc Nhi trằn trọc không ngủ được, bên cạnh thiếu một người cứ thấy thiếu vắng cái gì đó, cái chăn cũng không được ấm như trước kia, Sơn Huy lại len lén chạy đến, nằm ngay mép giường nàng, "Nam nhân của ngươi đi rồi có dặn ta là phải canh giấc cho ngươi."
Nói xong liền thật sự nằm xuống mép giường, thấy Bách Phúc Nhi vẫn chống cằm nhìn nó, liền ngáp một cái nói, "Ngươi mau ngủ đi, buổi tối chuyện tuần tra ta bảo đám con non đi làm."
"Có ta ở đây không cần gì phải sợ, ta không ăn không chùa cơm của ngươi đâu."
Bách Phúc Nhi bật cười, "Đừng có căng thẳng như thế, ngươi có ăn không ngồi rồi cũng không ai trách ngươi đâu."
Sơn Huy lại ngáp một cái, nó căn bản không tin, người đời vốn thực dụng mà!
Sơn Huy nhắm mắt lại bắt đầu dưỡng thần, Bách Phúc Nhi cũng buông tay xuống ngủ, ngày mai còn phải đi dự tiệc, nghĩ thôi cũng thấy mệt rồi.
Đến ngày hôm sau, lúc mặt trời lên cao mới trang điểm chỉnh tề rồi cùng mẹ chồng ra ngoài, phủ Thượng thư bộ Binh mở tiệc đầy tháng không có náo nhiệt bằng thọ thần của lão phu nhân Lý đại tướng quân, nhưng cũng không kém là bao, hai mẹ con tới nơi thì đã có khá nhiều tân khách, lời ca tụng về tôn tử của Khúc thị lang có sức khỏe, đáng yêu cứ thế vang lên, hai mẹ con xuất hiện cũng không làm ai chú ý thêm, phần lớn cũng chỉ khách khí gật đầu chào.
Vì Khúc thị lang ở bộ Binh, nên hôm nay đa số các phu nhân tướng lĩnh đều đến, có người thấy Bách Phúc Nhi vừa ngồi xuống liền cười hỏi, "Nghe nói sư phụ của Vệ thiếu phu nhân là đạo trưởng Vô Biên ở Càn Nguyên quan, vậy quà tặng tiểu công tử hôm nay chắc hẳn có chuẩn bị bảo bình an phúc lộc?"
Bách Phúc Nhi ngẩng đầu lên, tỏ vẻ không quen biết người đối diện, chỉ cười nhạt, "Phúc lộc này đâu phải tùy tiện mà đưa, tiểu công tử phúc phận thâm hậu, nếu muốn tặng thì phải là bậc đắc đạo hoặc người lớn tuổi có phúc đến tặng, ta đưa không hợp."
Người đối diện bật cười, còn quay sang người khác nói nói: "Nói về chuyện này thì chúng ta không thể bằng Vệ thiếu phu nhân được rồi."
Mọi người xung quanh rõ ràng không muốn dính vào, chỉ cười cười, người kia lại nhìn Bách Phúc Nhi trêu ghẹo một câu, "Vệ thiếu phu nhân à, sau này chúng ta muốn đi đâu chắc phải tìm đến nhờ cô xem một quẻ, nếu như có tai ương gì thì cô phải giúp hóa giải hóa giải đấy."
Thấy nàng ăn nói xỏ xiên, lại chẳng thèm để ý tới mình, Bách Phúc Nhi khóe môi mỉm cười, "Vị phu nhân này, trước đây chắc ta chưa từng gặp qua cô, không biết cô là người nhà nào vậy?"
Mọi người: ...
Không ít người đã cúi đầu cười rộ lên, mặt người đối diện lúc xanh lúc trắng, may có Khúc nhị phu nhân đứng ra giới thiệu, "Đây là Tiền phu nhân của phủ Tiền tướng quân, Tiền tướng quân là Tham tướng tòng tam phẩm."
Bách Phúc Nhi tỏ vẻ, chưa từng nghe qua, không biết.
Tiền phu nhân trợn mắt nhìn Bách Phúc Nhi, Vệ Vân Kỳ hiện tại nếu tính theo vai vế thì đã phải dưới cả chồng nàng, nếu không phải Vệ gia có tiền để Vệ Vân Kỳ nịnh hót thì chồng bà ta đã sớm được thăng chức, đâu đến nỗi để bà phải chịu thiệt một bậc như vậy.
Bách Phúc Nhi liếc mắt nhìn nàng ta một cái, khóe miệng hiện lên một ý cười, cái vị Tiền phu nhân này tướng mạo không được tốt.
Tiền phu nhân cuối cùng cũng không dám tiếp tục buông lời cay độc ở phủ Thượng thư bộ Binh, Bách Phúc Nhi cũng không muốn chấp nhặt gì với bà ta, quay sang tán chuyện với các phu nhân bên cạnh, trước khi tiệc bắt đầu, người Khúc phủ ôm tiểu công tử ra cho mọi người nhìn mặt, Bách Phúc Nhi cũng xán vào xem, hùa theo khen hai câu, đúng lúc này Tiền phu nhân lại nói, "Nói ra thì Vệ thiếu phu nhân về Vệ gia cũng được một thời gian rồi nhỉ, không biết bao giờ chúng ta mới được nghe tin vui của cô đây?"
"Tin vui thì ngày nào cũng có, không biết Tiền phu nhân muốn nghe tin vui về phương diện nào?"
Tiền phu nhân cười, "Đương nhiên là tin Vệ thiếu phu nhân có thai nghén rồi."
Bách Phúc Nhi quay đầu chớp chớp mắt, "Tiền phu nhân thật sự là còn lo lắng hơn cả mẹ chồng và tướng quân nhà ta nữa, Tiền tướng quân thật có phúc."
Nói xong lại giả vờ bấm đốt ngón tay tính toán, "Tiền phu nhân trước đây từng sống ở gần bờ hồ đúng không?"
Tiền phu nhân nhíu mày, "Ngươi có ý gì?"
"Hồ rộng nước mênh mông, Tiền phu nhân có lẽ xem nhiều nên suy nghĩ hơi rộng đấy thôi."
Thật đúng là xui xẻo, ra khỏi nhà không xem hoàng lịch, lại gặp phải cái loại lắm mồm này.
Lời nói của nàng vừa dứt, mấy vị phu nhân xung quanh đã lấy khăn che miệng cười khúc khích, sắc mặt Tiền phu nhân đỏ bừng, không ngờ cái con nhỏ nhà quê này lại đáo để thế.
Bách Phúc Nhi không quan tâm có đắc tội với bà ta hay không, mỗi ngày nàng phải làm ra vẻ vui vẻ chào đón người ta cũng đã đủ mệt rồi, lẽ nào ai đến trước mặt nàng mà hung hăng dọa nạt thì nàng đều phải tha thứ sao?
Gã sai vặt nhà Khúc vừa báo yến tiệc sắp bắt đầu, ngay sau đó lại thông báo phu nhân Xương Thuận hầu đã đến, vừa dứt lời thì thấy Khúc phu nhân đích thân dẫn phu nhân Xương Thuận hầu đến, mọi người cúi chào lẫn nhau, Bách Phúc Nhi ngẩng đầu lên liền bắt gặp ánh mắt của phu nhân Xương Thuận hầu, ánh mắt ấy không hề thân thiện.
(hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận