Ta Cả Nhà Đều Tại Nhảy Đại Thần

Ta Cả Nhà Đều Tại Nhảy Đại Thần - Chương 366: Đại con la phạm tội (length: 7578)

Trong kinh thành không ít nhà giàu đều đang chờ đạo trưởng Vô Biên trở về. Bách Phúc Nhi không hề giấu giếm, "Mới về hôm qua thôi, không biết có chuyện gì, nói là hai ngày nữa lại đi."
"Hai ngày này bận rộn truyền đạo cho đệ tử trong quan."
Vệ nhị phu nhân vẫn lo lắng cho Vệ Vân Kỳ, "Phúc Nhi, con xem có thể nhờ đạo trưởng Vô Biên đến một chuyến không? Tình hình trong phủ con cũng biết đấy, ta vẫn không yên tâm."
"Ta cũng thấy xót."
Ngô phu nhân nói tiếp, "Nhà sắp có hỷ sự nên cần phải sạch sẽ, nếu có thể mời đạo trưởng Vô Biên vào phủ cầu phúc, đó đúng là phúc khí vô song."
Cũng là một chuyện rất vẻ vang.
Bách Phúc Nhi tỏ vẻ rất cân nhắc, "Các ngươi biết đấy, sư phụ ta tùy tiện không giúp ai xem bình an đâu, người chỉ mải mê luyện đan thôi, trừ khi thật sự gặp phải yêu tà thì mới khó mời được người ra tay."
Ngô phu nhân lại hỏi, "Nghe nói đan dược do đạo trưởng Vô Biên luyện chế rất hiệu quả phải không?"
Về điểm này, Bách Phúc Nhi muốn khoe một chút, "Đúng là có hiệu quả thật. Khi ta còn nhỏ đã ăn một viên đan dược do sư phụ luyện, không dám nói bách bệnh không xâm nhưng thân thể rất khỏe mạnh."
"Bảo là hoạt tử nhân nhục bạch cốt thì là nói quá, nhưng nói đến cường thân kiện thể, ích thọ duyên niên, dưỡng nhan thì rất hiệu quả."
"Còn có đan dược dưỡng nhan sao?"
Lời vừa dứt, Ngô nhị phu nhân đã kích động, người phụ nữ nào mà không thích chứ?
Bách Phúc Nhi gật đầu rất khẳng khái, "Do sư phụ ta vô tình có được một phương thuốc, vì dùng toàn dược liệu không độc hại nên không có gì nguy hiểm, viên đan đầu tiên là do sư phụ tự mình ăn. Ăn xong da dẻ dần tốt lên, bớt nám và nếp nhăn."
Đây cũng chỉ là sản phẩm phụ thôi, do sư phụ nàng vô tình có được trong khi luyện dược hoàn dưỡng sinh.
"Lại có thần dược như vậy sao?"
Ngô phu nhân tỏ vẻ rất hứng thú, "Không biết có thể mua được loại đan dược này ở đâu?"
Bách Phúc Nhi lắc đầu, "Sư phụ ta không hứng thú với việc dưỡng nhan nên chỉ luyện hai lần thôi, mỗi lần được vài viên, phần lớn đều bị ta biếu tặng rồi."
Điều này nàng không hề nói dối, tam thẩm của nàng cũng ăn một viên, giờ vẫn còn rất đẹp đấy.
"Nhưng nói đến vĩnh bảo thanh xuân thì không thể, nhưng làm mờ vết nám trên mặt thì rất hiệu quả, còn có thể giảm nếp nhăn."
"Chỉ vậy thôi đã là quá tốt rồi."
Trên mặt Ngô phu nhân có rất nhiều vết nám, càng lớn tuổi thì càng nhiều, tô phấn cũng không che hết được. Nếu có thể trừ được nám, bỏ bao nhiêu tiền bà cũng chịu.
"Bách cô nương, không, Phúc Nhi, con còn giữ viên dưỡng nhan đan nào trong tay không?"
Bách Phúc Nhi lắc đầu, "Không còn."
Nói xong lại nhìn Vệ nhị phu nhân, "Đến kinh thành nhờ bá mẫu chiếu cố nhiều, nếu bá mẫu cần thì con sẽ mời sư phụ luyện lại một mẻ."
Vệ nhị phu nhân quả thực thụ sủng nhược kinh, sao có người phụ nữ nào lại từ chối đề nghị này chứ, không chút do dự liền gật đầu, "Vậy thì đa tạ Phúc Nhi nhé, đến lúc đó con báo cho bá mẫu bao nhiêu tiền, bá mẫu sẽ làm theo."
"Ta cũng muốn, ta cũng muốn."
Ngô phu nhân sợ mình không có phần, "Phúc Nhi à, Ngô bá mẫu cũng cần."
Bách Phúc Nhi cười tít mắt, vốn định lôi sư phụ ra kiếm tiền, giờ lại nảy ra ý định khác, đem cái phương thuốc mà sư phụ coi như gân gà kia đi bán cũng không tệ đấy chứ.
Ai da da, suốt ngày chỉ nghĩ tới làm giàu, quên mất sư phụ chính là một kho báu rồi. Về phải đi thuyết phục sư phụ mới được.
Ở Vệ gia đến chiều, vốn dĩ đến đây là để chờ Vệ Vân Kỳ, hôm nay Vệ Vân Kỳ về sớm hơn mọi khi.
"Xem con cười ngốc nghếch cái gì vậy, ta cho con biết nhé, làm phiền con quá."
Vệ Vân Kỳ vừa dứt lời, nụ cười trên mặt Bách Phúc Nhi liền cứng đờ, "Ta làm sao?"
Vệ Vân Kỳ nhấc chung trà lên uống một ngụm, "Ta nhận được tin rồi, ở cửa thành đang dán thông báo tìm chủ cho con la của con kìa."
Bách Phúc Nhi vui mừng, "Vậy là chuyện tốt rồi."
"Chuyện tốt?" Vệ Vân Kỳ cười nhạt, "Nghe nói con la của con bị người ta bịt miệng lôi về, chắc chắn là phạm tội gì rồi."
Bịt miệng?
Con la của nàng mở miệng nói chuyện sao?
"Đi thôi, con không trốn được đâu, ta đưa con đến cửa thành nhận con la, sau đó xem rốt cuộc là có chuyện gì."
Bách Phúc Nhi thấp thỏm không yên, càng nghĩ càng thấy có khả năng con la của mình đã nói chuyện, bằng không thì cần gì phải bịt miệng nó chứ?
Liệu có bị coi là yêu quái rồi bị thiêu chết không?
"Lên."
Vệ Vân Kỳ ngày nào cũng cưỡi ngựa đi làm nên cũng quen cưỡi ngựa về, ngựa của hắn vẫn đang ở trước cổng. Bách Phúc Nhi hơi khó xử, "Hay là chúng ta đi xe đi?"
"Phiền phức."
Vệ Vân Kỳ quay lại phân phó, rất nhanh xe ngựa đã đến, Vệ Vân Kỳ tự mình đánh xe, nhanh chóng đi về phía cửa thành.
Cửa thành đã có một vòng người vây quanh, bên trong là hai binh sĩ trông một tờ thông báo, gọi là thông báo nhưng thực ra chỉ là một tờ giấy trắng, vẽ một con la mập mạp khỏe mạnh.
Có người muốn đến nhận nhưng thấy hai binh sĩ đeo đao nên không dám. Mãi đến khi Bách Phúc Nhi đến, chỉ liếc mắt đã nhận ra con la trong hình chính là của nàng.
"Con la của cô?"
Bách Phúc Nhi gật đầu, "Bị lạc mất ba ngày rồi, chạy cùng một con ngựa ô ở trong thành, cùng ngựa đen, còn có bốn năm người, năm thớt ngựa, chạy ra ngoài thành."
Nghe vậy, binh sĩ liền xác nhận đúng là la của nàng, quay người xuống lấy thông báo, "Theo chúng tôi một chuyến."
Trong lòng Bách Phúc Nhi có chút hồi hộp, giọng điệu không được tốt lắm, tình hình không ổn chút nào.
Vệ Vân Kỳ đưa nàng đi cùng hai binh sĩ, chẳng mấy chốc họ đến phủ Đại tướng quân. Theo thân phận của Bách Phúc Nhi, đương nhiên không thể vào bằng cửa chính mà đi bằng cửa sau, quẹo trái rẽ phải mấy lần bỗng nghe thấy một trận ồn ào, ngẩng đầu nhìn liền thấy con la đang chạy về phía mình, phía sau còn có vài người đang đuổi theo.
"Con nha đầu chết tiệt, cuối cùng ngươi cũng đến, nếu ngươi đến muộn nữa thì sẽ không thấy Loa gia ta đâu, có biết hay không hả?"
Chưa đợi Bách Phúc Nhi kịp phản ứng thì người đuổi theo sau cũng tới, "Bắt lấy nó, con súc sinh này chạy giỏi lắm, đến phủ tướng quân còn dám làm càn, xem ra phải dạy dỗ nó lại cho tốt."
Con la nhanh chóng trốn ra sau lưng Bách Phúc Nhi, thấy đám người khí thế hung hăng, Bách Phúc Nhi theo bản năng liền giang hai tay ra chắn trước mặt, bảo vệ con la sau lưng. Vệ Vân Kỳ bước lên đứng trước mặt nàng, chắp tay nói, "Lâm hộ vệ."
Hắn vừa lên tiếng mấy người đuổi theo liền dừng lại, người dẫn đầu thở hổn hển, "Hóa ra là Tam công tử."
Vệ Vân Kỳ khách khí gật đầu, "Vị cô nương này là chủ nhân của con la này, hôm nay đến nhận lại con la."
Bách Phúc Nhi từ sau lưng Vệ Vân Kỳ bước ra, "Con la này là của ta."
Lâm hộ vệ đánh giá nàng một lượt, "Cô nương, con la này của cô có bản lĩnh đấy, đúng là cái đồ gây họa, hôm nay cô đến đây thì phải nói về chuyện bồi thường, không biết cô có làm chủ được không?"
Bách Phúc Nhi hung hăng thở dài một hơi, may là chưa mở miệng nói gì.
Nén xuống xúc động muốn đánh con la, "Được."
Bạn cần đăng nhập để bình luận