Ta Cả Nhà Đều Tại Nhảy Đại Thần

Ta Cả Nhà Đều Tại Nhảy Đại Thần - Chương 430: Có người âm thầm giá cao thu cây mía (length: 7974)

Đến đầu tháng mười một, phường Chế Đường nhà họ Bách đã bắt đầu tưới nước quét dọn, chuẩn bị cho việc chế đường, đồng thời tung tin rằng năm nay thời gian chế đường sẽ sớm hơn, mùng một tháng chạp sẽ chính thức bắt đầu thu mía, nếu ai có thể thu hoạch sớm thì có thể đưa đến trước.
"Ta nghe được rồi."
Tin tức thu mía vừa tung ra, Bách Nam Tinh đã đến, "Có người đến huyện Thương Khê thu mua mía, lén lút thu, ba văn một cân."
"Chắc là phường Chế Đường Ngô Ký ở huyện Văn Thủy làm, nghe nói bọn họ đã âm thầm liên hệ với mấy thôn khá giả, bề ngoài thì vẫn cứ bán mía cho chúng ta, sau đó lén lút bán một nửa cho phường Chế Đường Ngô Ký, như vậy vừa có thể kiếm thêm tiền lại không sợ bị kiện cáo."
"Có một vài thôn còn đang tính toán, nếu năm nay bán thuận lợi thì sang năm sẽ không ký văn thư với chúng ta nữa, vì liên quan đến thu nhập của cả thôn, cho nên mấy thôn này đều bảo mật, dò hỏi cũng không dễ dàng."
"Sang năm không ký?"
Trương Tiên Ngọc cười lạnh, "Văn thư của chúng ta đã ký mười năm, còn mấy năm nữa mới hết hạn, bọn họ muốn không ký là không ký sao?"
Bách Nam Tinh có chút tự trách, ngay dưới mắt hắn mà xảy ra chuyện như vậy mà hắn không hề hay biết, lại càng không tra ra được, quả thật không thể trốn tránh trách nhiệm.
"Chỉ sợ tin này truyền ra mọi người đều làm theo, hoặc đến gây sự."
Mỗi cân thêm một văn, mấy nhà siêng năng trồng vài mẫu mía thì kiếm được không ít tiền, chuyện này quả thật có sức hút quá lớn đối với những người sống bằng nghề trồng trọt.
"Nếu thật sự truyền ra, ai cũng chẳng có cách nào, đến gây sự với chúng ta là chắc chắn, hay là chúng ta cũng tăng giá?"
Bách Phúc Nhi lắc đầu, "Đây không phải vấn đề tiền bạc, đây là quy tắc, đã ký văn thư thì không có chuyện đổi ý, năm nay có người trả ba văn, chúng ta cũng làm theo, vậy sang năm có người trả năm văn, chẳng lẽ chúng ta cũng phải làm theo?"
"Nếu như vậy thì ký văn thư làm gì?"
"Hơn nữa mấy năm nay chúng ta cũng đã rất chiếu cố mọi người, năm nào mía mang đến không có thứ phẩm, chúng ta cũng đều thu hết, cũng là vì nghĩ mọi người không dễ dàng, hơn nữa trước kia chúng ta cũng còn có lợi nhuận, có thể chịu chút thiệt, nhưng năm nay khác, năm nay chúng ta không kham nổi."
Trương Tiên Ngọc quay về thư phòng lấy văn thư đã ký trước đây ra xem kỹ, sau đó thở phào một hơi, "Trong văn thư đã ghi rõ, mía trồng được chỉ cần bán ra ngoài thì phải bán cho phường Chế Đường nhà họ Bách, nếu không sẽ phải bồi thường gấp ba."
"Nếu như bọn họ dám lén lút bán, đó là vi phạm văn thư, chỉ cần thôn nào dám bán ra ngoài thì cứ kiện lên nha môn hết, không có quy tắc thì không thành khuôn phép, gặp phải chuyện như vậy nhất định phải ra tay nặng, giết gà dọa khỉ."
Nói là nói như vậy, nhưng xử lý không khéo sẽ rất phiền phức.
Bách Phúc Nhi suy nghĩ một hồi, "Văn thư cũng có thời hạn, nếu chúng ta làm quá ác, hết hạn người ta có thể chọn không tiếp tục hợp tác với chúng ta, cuối cùng thiệt vẫn là chúng ta."
"Cách tốt nhất vẫn là tìm cách từ các phường chế đường khác mà ra tay, trước kia ở tây nam chỉ có mỗi nhà chúng ta nên muốn nói gì thì nói, nhưng giờ khác rồi, có nhiều nhà thì ắt sẽ có cạnh tranh, hôm nay có người trả ba văn, ngày mai sẽ có người trả năm văn, sáu văn, người ta không có quy mô lớn như chúng ta, cũng không cần nuôi quá nhiều người, vốn ít đi rất nhiều, người càng ít thì lợi nhuận càng cao, dù là thu mía mười văn một cân cũng không lỗ, chỉ là kiếm ít đi thôi."
Lớn có cái hay của lớn, cũng có cái khó xử của lớn.
Trương Tiên Ngọc ngồi xuống, lát sau ngẩng đầu lên nói với Bách Phúc Nhi: "Đường mới ra thì cứ làm một mẻ đường phèn trắng và đường cát trước, ngày mai chúng ta cùng nhau đi bái kiến huyện lệnh."
Bách Phúc Nhi hiểu ý nàng, quay sang nói với Bách Nam Tinh: "Đại ca, huynh lại cho người dò la xem người lén lút thu mua mía có phải là Ngô Ký không, nếu là cả thôn giữ kín thì cũng dễ dàng dò hỏi, thôn nào chẳng có vài người lười biếng, chỉ cần tiền đưa đúng chỗ thì thông tin gì hỏi cũng ra thôi."
Bách Nam Tinh nói với nàng, thông tin có được bây giờ cũng là hỏi từ những người lười biếng mà ra, "Chúng ta còn tìm được một tên lưu manh ở một thôn, tên lưu manh đó đồng ý về thôn giúp chúng ta dò la, tin tưởng sẽ có tin tức nhanh thôi."
Đến buổi chiều tin tức đã có, đúng là phường Chế Đường Ngô Ký mới mở ở huyện Văn Thủy năm ngoái.
Phường Chế Đường Ngô Ký ở huyện Văn Thủy, nếu như đã đến huyện Thương Khê trộm mua mía, thì có nghĩa là mấy thôn ở huyện Văn Thủy đã bị Ngô Ký ngầm mua chuộc, Bách Phúc Nhi hỏi: "Đông gia của Ngô Ký là người như thế nào?"
Nói không dám nói cả vùng tây nam, nhưng mấy huyện gần đây đều là địa bàn của phường Chế Đường nhà họ Bách, các quan viên lớn nhỏ đều đã được họ đả thông, dám công khai cạnh tranh ở đây, e là kẻ tay mơ.
Bách Nam Tinh hơi nhíu mày, "Em trai của tiểu thiếp huyện lệnh Văn Thủy, tự xưng là tiểu cữu tử của huyện lệnh, trước đây chạy thương bên ngoài, sau khi về thấy có lợi thì bỏ nhiều tiền làm ra cách làm đường đỏ, năm trước cả xưởng đã xuất ra hai ngàn cân đường đỏ, kiếm được không ít tiền, e là muốn làm một phen lớn."
Bách Phúc Nhi quay sang nhìn Trương Tiên Ngọc, "Thị trường này không bao giờ có thể là của riêng mình ta được, nếu người ta dựa vào bản lĩnh của mình để mua mía từ nơi khác thì ta không có gì để nói, nhưng thủ đoạn này của hắn không quang minh chính đại, hơn nữa còn uy hiếp đến chúng ta."
"Người ta vất vả trồng trọt, đương nhiên ai trả giá cao thì bán cho người đó, chuyện này không có gì đáng trách, chuyện này truyền ra chắc chắn sẽ có người làm ầm ĩ lên."
Cười một tiếng, "Kỳ thực chúng ta nên tìm tri phủ đại nhân để giải quyết, ở tây nam này đâu phải chỉ có mỗi mình ta làm đường, muốn tỏ chút lòng với triều đình thì có phải nên cùng nhau không?"
"Đường của chúng ta hoặc là lỗ vốn hoặc là biếu không cho không, để cho bọn họ trữ hàng bán giá cao, tẩu tử, ta cảm thấy nên thành lập thương hội ngành đường ở tây nam, tỷ làm hội trưởng."
"Như vậy thì có thể giúp đỡ lẫn nhau, cũng có thể làm việc theo quy củ."
"Chuyện của huyện Văn Thủy này không thể mở tiền lệ, cứ để bọn họ làm vậy thì loạn hết lên sao, hắn dám sau lưng thu mua mía ba văn một cân, chúng ta có thể làm cho hắn mất cả chì lẫn chài."
Lớn cũng có cái hay của lớn mà, có phải không?
Trương Tiên Ngọc cảm thấy rất có lý, "Đường ngày càng nhiều, giá đường cuối cùng sẽ dần dần hạ xuống, giá đường cứ hạ xuống, chi phí lại càng ngày càng cao, ai làm cũng không lâu dài được, đích thực là nên thành lập thương hội ngành đường."
Buổi tối ăn cơm xong, Bách Thường Phú liền hỏi đến chuyện này, "Ta thấy Nam Tinh mấy hôm nay cứ chạy tới chạy lui, có phải có chuyện gì xảy ra không."
Sợ mọi người lo lắng, hoặc là lỡ lời, Trương Tiên Ngọc chỉ nói là muốn thành lập thương hội ngành đường, Bách Nam Tinh mấy hôm nay đang nghe ngóng tình hình các phường chế đường ở tây nam.
Hôm sau cô cháu dâu hai người thu dọn xong liền đến huyện nha ở huyện Văn Xương, là nhà giàu nộp thuế lớn nhất huyện, cô cháu dâu hai người được người ở huyện nha rất chào đón.
Hiện giờ huyện lệnh đại nhân họ Tần, có thể nói là phải tốn rất nhiều sức lực mới đến được một nơi giàu có như Thương Khê, người đi trước trồng cây người sau hái quả, nơi này là chỗ mát, nhưng cũng đồng nghĩa với việc không có chút công lao gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận