Ta Cả Nhà Đều Tại Nhảy Đại Thần

Ta Cả Nhà Đều Tại Nhảy Đại Thần - Chương 59: Vệ Vân Kỳ lại chết lại sống (length: 7822)

Khi ánh chiều tà dần buông xuống, sân phơi thóc của thôn Văn Xương được nhuộm một màu vàng kim rực rỡ. Chỉ một lát sau, sân phơi đã chật kín người đến xem náo nhiệt.
Bách Thường Thanh đã đổi đủ tiền từ trong thành, lúc này đang giở quyển sổ nhỏ của mình ra bắt đầu gọi tên từng người.
"Trương Hữu Đức."
"Có đây." Người đầu tiên được gọi tên vui vẻ xoa tay bước lên, nhận tiền Bách Thường Thanh đưa và bắt đầu đếm, "Bách tam đệ, huynh tính sai rồi, nhiều hơn một trăm văn."
Nói rồi, hắn cẩn thận đếm một trăm văn trả lại, Bách Thường Thanh không nhận. Bách Lý Huy vui vẻ nói: "Chủ nhà thấy chúng ta nhảy không tệ, thưởng thêm mấy lượng bạc, chi tiêu mấy ngày nay, còn lại chút ít chia cho mọi người."
"Mọi người lần đầu theo ta ra ngoài cũng coi như gặp may mắn, cho sáu trăm văn, đội múa lửa mười người thì sáu trăm sáu mươi văn."
Lời này vừa ra, sân phơi thóc vang lên một tràng cười, đều nói Bách Lý Huy hào phóng, rộng rãi.
Có người nhỏ giọng nói: "Lần này đi trong thành, ta nghe ngóng được, mấy người thuộc đội múa khác đi một chuyến nhiều nhất cũng chỉ có hai trăm văn, người so với người thật đáng vứt bỏ, người nhà họ Bách nhân nghĩa quá."
"Sáu trăm văn đó, chúng ta loại người lao động chân tay này, ba ngày kiếm đâu ra sáu trăm văn, không nói nhiều lời, sau này đi theo Bách thúc làm."
"Nói gì vậy, không phải chúng ta theo Bách thúc, là Bách thúc chịu dẫn chúng ta cùng đi làm mới đúng."
Tiền được phát rất nhanh, chẳng mấy chốc những người đi lần này đều đã có tiền trong tay, cầm tiền này, lòng những người này mới cảm thấy thực sự thỏa mãn.
Nhiều nhà, như nhà thôn trưởng có đến bốn người đi, hai người sáu trăm văn, hai người sáu trăm sáu mươi văn, bàn bạc nhau cũng có hai lượng rưỡi bạc bỏ túi, cười không ngậm được mồm, cảm thấy giàu sang thịnh vượng đang ở ngay trước mắt.
Thôn Văn Xương lớn nhỏ có hơn trăm hộ, tức là có một nửa số hộ không ai đi, nhưng cũng đến xem náo nhiệt chia tiền lần này, ai nấy hối hận đến xanh cả ruột, lại ghen tị đỏ cả mắt.
Ngay tại chỗ, mọi người vây quanh Bách Lý Huy tỏ lòng trung thành, nói gì thì nói lần sau cũng muốn đi cùng.
Bách Lý Huy thấy có một đội ngũ khoảng năm, sáu mươi người là ổn thỏa, không muốn mở rộng thêm đội ngũ, nhưng đối mặt với sự nhiệt tình của mọi người cũng chỉ tạm đáp ứng, nói sau này có cơ hội lại gọi họ.
Khi người trên sân phơi thóc vui vẻ tản đi thì trời chiều đã xuống, từng nhà bếp đã lên khói, khắp thôn đều nồng nặc mùi thịt.
Bách Phúc Nhi cũng đã ăn cơm, cùng ăn với Vệ Vân Kỳ. Vệ Vân Kỳ vốn có chút độc trong người, lần đầu Vô Biên đạo trưởng tới đã giúp giải, lại uống thêm ba ngày thuốc bổ khai vị kiện tỳ, khẩu vị đã tốt hơn rõ rệt.
Đặc biệt là ba ngày nay đều không nôn mửa, khiến Vệ phu nhân mừng đến nỗi lẩm bẩm "Phúc sinh vô lượng thiên tôn", hiện giờ nàng rất tin tưởng Vô Biên đạo trưởng và Bách đoan công.
Bách Phúc Nhi thấy Vệ Vân Kỳ ăn ngon miệng, tủm tỉm nói: "Nhân lúc ăn ngon thì ăn nhiều một chút."
Vì lát nữa còn phải chịu tội nữa.
Sống từng ấy năm, Vệ Vân Kỳ lần đầu tiên cảm nhận được sự kỳ diệu của việc ăn uống, miệng vẫn nhai miếng thịt, ngẩng đầu nhìn Bách Phúc Nhi một cái, rồi lại cúi đầu ăn tiếp.
Vệ phu nhân thấy hắn ăn quá nhiều, sợ hắn lát nữa khó chịu, không kìm được khuyên: "Ăn ít thôi."
Bách Phúc Nhi lại nói: "Phu nhân, cứ để hắn ăn đi, không sao đâu."
Vệ Vân Kỳ đột nhiên cảm thấy Bách Phúc Nhi có chút thuận mắt hơn một chút, nhưng cũng chỉ là một chút thôi.
Đến khi thực sự không ăn nổi nữa mới thôi. Bách Phúc Nhi sai Chè Trôi Nước đặt thêm hai bô trong phòng ngủ của Vệ Vân Kỳ ở phòng bên cạnh.
Chè Trôi Nước không hiểu, Bách Phúc Nhi giục: "Mau đi, đừng chậm trễ."
"À, rót cho mình một chén trà đậm, lại lấy mấy quả cam hoặc quýt đến, có ăn hay không không quan trọng, quan trọng là vỏ dày."
Chè Trôi Nước càng thêm kỳ lạ, trong đầu nhớ lại cảnh cô tiên nhỏ kia vung tay trên khánh đàn, cảm thấy rất giỏi, lẽ nào cô tiên nhỏ tối nay định làm phép?
Nhưng làm phép thì liên quan gì đến bô?
Không hiểu nổi, nhưng anh ta vẫn làm theo.
Đến khi Vệ Vân Kỳ chuẩn bị đi ngủ, Bách Phúc Nhi làm theo lời dặn của sư phụ, trộn thuốc bột với nước đưa cho Vệ Vân Kỳ: "Uống thuốc đi, đây là lần trị liệu đợt hai của ngươi, rất quan trọng."
Vệ phu nhân thấy nước thuốc cũng không có gì khác lạ, không nhịn được hỏi: "Phúc Nhi, đây là thuốc gì vậy?"
"Thuốc xổ."
Vệ Vân Kỳ nhìn đáy chén: "..."
Vệ phu nhân: "..."
Chè Trôi Nước: Thì ra là thế.
"Phúc Nhi à." Vệ phu nhân muốn nói chuyện trẻ con đùa không nên bỏ thuốc, lời còn chưa dứt Vệ Vân Kỳ đã ôm bụng kêu ái một tiếng, chỉ cảm thấy bụng trong nháy mắt như ngựa phi, từng trận rung chuyển, có gì đó không ngừng tụt xuống, ruột gan như bị xoắn lại, "Bô..."
Chè Trôi Nước vội chạy tới: "Công tử, bô đã chuẩn bị xong, có mấy cái liền đó."
Vệ phu nhân lo lắng mặt mày tái mét, Bách Phúc Nhi cười tủm tỉm nói: "Phu nhân đừng vội, mấy ngày qua vấn đề của tiểu công tử đã được giải quyết kha khá, có điều tiểu công tử mấy năm nay ăn uống đều ở trên giường, dù ăn vào lại nôn ra nhưng tính ra cũng đã nạp vào rồi."
"Từ khi đến phủ đến giờ, tiểu công tử mới đi đại tiện một lần, nghe nói thực không thông, dạ dày tích quá nhiều đồ dơ bẩn, nếu không tống khứ, dù ăn bao nhiêu cũng phí công thôi."
"Tống cho hết sẽ suy nhược mất hai ngày, sau đó lại điều trị tỉ mỉ, ăn những đồ mềm dễ tiêu, ra ngoài đi lại nhiều chút, động đậy một chút, rất nhanh sẽ khỏe lại thôi, sư phụ nói khoảng một hai tháng là sẽ khỏe mạnh không khác gì người bình thường."
Bách Phúc Nhi bịt mũi, không thể nói tiếp, cả căn phòng đã thối không chịu nổi.
Cái gọi là ăn càng tốt, thải càng thối, sơn hào hải vị được nuôi dưỡng cẩn thận mấy năm trời, đúng là thối kinh thiên động địa.
Vệ phu nhân vốn lo lắng nghe thấy thế cũng vội lấy khăn che mũi, hai người nhìn nhau, im lặng rời khỏi phòng, ra ngoài hít thở không khí.
Phân cũ tích lâu trong bụng có bao nhiêu thối, Chè Trôi Nước bây giờ đã có thể tự cảm nhận được, không bận tâm đến ánh mắt giết người của công tử nhà mình, vội vàng bịt khăn lên, lại cắn răng thật chặt, sợ mình nôn ra sẽ kích thích công tử.
Bụng Vệ Vân Kỳ đau dữ dội, mồ hôi rịn đầy trán, nghĩ đến việc Bách Phúc Nhi cười tủm tỉm bảo hắn ăn nhiều vào, trong lòng vừa mới cảm động một chút thì liền tức giận muốn chết, hận không thể kéo ngay cô ta vào đây, thối chết hắn.
"Ọe..."
Đến lần thứ ba ngồi xổm xuống bô, Vệ Vân Kỳ cuối cùng cũng nôn ra vì mùi phân mình thải ra, bắt đầu vừa nôn vừa đi ngoài, đáng thương cho Chè Trôi Nước trong tình huống hai mặt giáp công cũng không nhịn được mà cùng nhau nôn.
Hai chủ tớ đối mặt vào bô nôn, nhìn nhau rồi lại càng nôn dữ hơn, thảm không tả nổi.
Chè Trôi Nước không kịp bịt khăn lên, đêm đó, Vệ Vân Kỳ cảm thấy mình chết đi sống lại, trong mùi thối lại cảm thấy mình sống, cứ tuần hoàn qua lại.
"Thối... Đầu... Ta... Không tha cho ngươi... Ọe..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận