Ta Cả Nhà Đều Tại Nhảy Đại Thần

Ta Cả Nhà Đều Tại Nhảy Đại Thần - Chương 751: Ta phải xuất chinh, lập tức liền đi (length: 7693)

Tào phu nhân tất nhiên hiểu chuyện hơn Bách Phúc Nhi, sau khi biết nàng chuẩn bị những gì thì lại dặn dò thêm mấy thứ, đồng thời nói cho nàng biết Tào thị lang nhà nàng cũng không về nhà suốt đêm, mang tin về báo hôm nay cũng sẽ không về.
Thường thì những tình huống thế này cho thấy chiến sự rất khẩn cấp, nên bảo nàng nhanh chóng chuẩn bị đồ đạc.
Bách Phúc Nhi không chậm trễ, vội vã về phủ, kiểm kê lại một lượt những thứ đã chuẩn bị, ngoài ra còn thêm mấy thứ nữa, đặc biệt là chuẩn bị thêm một phần t·h·u·ố·c cứu m·ạ·n·g bỏ vào hầu bao, để sau này Vệ Vân Kỳ có thể mang theo bên người.
Đến chiều, Vô Biên đạo trưởng mới tới, đưa mấy thứ t·h·u·ố·c qua, rồi lại bắt mạch cho nàng, Bách Phúc Nhi lo lắng hỏi: "Sư phụ, ngài nói tướng quân nhà ta có thể sống đến thọ hết c·h·ế·t già không?"
Vô Biên đạo trưởng nói m·ệ·n·h số trên chiến trường không thể nhìn thấu được, khả năng p·h·át sinh chuyển biến quá lớn, "Ngươi lo lắng cũng vô dụng, chi bằng an tâm dưỡng thai, hôm nay còn chạy ra ngoài giày vò, đứa bé trong bụng có còn muốn hay không?"
"Người ta không phải thấy khó chịu sao."
Vô Biên đạo trưởng không nói gì thêm, chỉ bảo đạo quán còn có chút việc, hắn không thể ở lâu, phải đi trước.
Buổi chiều Vệ Vân Kỳ trở về, vội vã vào cửa, vừa bước vào phòng đã nói: "Ta phải xuất chinh, đi ngay đây, nàng phải bảo trọng."
Bách Phúc Nhi nuốt một ngụm nước bọt, trấn tĩnh lại, cầm lấy đồ đã chuẩn bị định nhét vào n·g·ự·c hắn: "T·h·u·ố·c cứu m·ạ·n·g, đều ở đây."
Vệ Vân Kỳ t·r·ảo tay nàng: "Ta về thay chiến giáp."
"A, đúng, chàng còn phải mặ·c chiến giáp."
Bách Phúc Nhi cuống cuồng như kiến bò trên chảo nóng, xoay hai vòng tại chỗ, hít sâu một hơi: "Đúng, thay chiến giáp."
Chiến giáp được cất trong rương, nàng luống cuống tay chân giúp Vệ Vân Kỳ thay đồ, Vệ Vân Kỳ động tác nhanh nhẹn hơn nàng tưởng tượng nhiều, hầu như không cần nàng giúp cũng đã mặc xong, Bách Phúc Nhi lặng lẽ buộc c·h·ặ·t hầu bao vào đai lưng hắn, một hơi buộc hai cái, một cái đựng t·h·u·ố·c, một cái đựng đường.
Đến lúc này cũng không biết nên nói gì, Vệ Vân Kỳ nhẹ nhàng ôm lấy nàng: "Ta không có ở nhà thì nàng cố gắng đừng ra ngoài, ngoan ngoãn ở nhà chờ ta về."
"Chắc là ta không về kịp để bồi nàng sinh con rồi, thực x·i·n· ·l·ỗ·i."
Nói xong, hắn ấn một nụ hôn lên trán nàng rồi đi thẳng, không ngoảnh đầu lại.
Bách Phúc Nhi đuổi theo ra đến tận cổng phủ, thấy hắn leo lên ngựa, cùng mấy tướng lĩnh nhanh chóng đ·ạ·p ngựa mà đi, tựa như gió thoảng biến m·ấ·t ngoài đường, lòng nàng chợt thấy trống trải.
Đúng lúc này Vệ Vân Tinh cầm hộ thân giáp trở về, biết Vệ Vân Kỳ vừa đi, liền sốt ruột bảo người dắt ngựa ra, rồi leo lên ngựa đuổi theo.
"Cô nương, về thôi."
Thải Vân đứng bên cạnh cẩn t·h·ậ·n đỡ nàng: "Cô gia nhất định sẽ bình an trở về."
Bách Phúc Nhi lúc này mới p·h·át hiện mình đang khóc, lau nước mắt nói: "Người này hư thật, cũng không nói có chuyện gì, đi đ·á·n·h nhau ở đâu, có xa không, cứ vội vội vàng vàng như vậy mà đi."
"Lão nhị đi rồi à?"
Nhận được tin tức chạy tới, Vệ phu nhân rốt cuộc vẫn chậm một bước, Bách Phúc Nhi gật đầu: "Vội vã về thay bộ chiến giáp, chỉ nói một câu là hắn phải xuất chinh, bảo ta ở nhà chờ hắn về, nhiều một câu cũng không nói."
Vệ phu nhân đứng đó lau nước mắt: "Lần đầu tiên nó xuất chinh cũng thế, từ lúc vào cửa đến lúc đi không quá nửa nén hương, sao lại vội thế?"
"Có biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì không?"
Bách Phúc Nhi lắc đầu, rồi an ủi: "Đại ca đã chuẩn bị một bộ hộ thân giáp, vừa cưỡi ngựa đuổi theo đưa rồi."
Vệ phu nhân tỏ vẻ vẫn không được an ủi, bảo người đóng cửa phủ, rồi trở về cầu tam thanh phù hộ, thừa dịp Bách Phúc Nhi không có ở đó còn vụng t·r·ộ·m cầu bồ t·á·t, lúc này không quản là ai, chỉ cần phù hộ con trai bà bình an trở về thì đều được.
Vệ Vân Tinh rốt cuộc cũng đuổi kịp Vệ Vân Kỳ, ném cho hắn bộ hộ thân giáp, ngoài câu "Cẩn thận, bảo trọng" ra, không có cơ hội nói thêm chữ nào.
Tối hôm đó, không ít dân thường đang ngủ say bị tiếng vó ngựa tranh tranh cùng tiếng bước chân gấp gáp, chỉnh tề đánh thức, người sống ở kinh thành nhiều năm có kinh nghiệm, hết sức lo lắng nhìn ra ngoài cửa sổ, lại sắp đ·á·n·h nhau rồi.
Bách Phúc Nhi cũng nghe thấy, mở mắt trong đêm đen như mực, nàng nghĩ chắc chắn không có Vệ Vân Kỳ trong tiếng vó ngựa cùng bước chân ngoài kia, hắn bây giờ ở đâu rồi?
Thường ngày nếu Vệ Vân Kỳ có buổi tối không về nàng cũng không thấy có gì khác lạ, giờ thì nàng lại cảm thấy cô quạnh vô cùng, nhớ hắn da diết, sớm biết hắn đi gấp như vậy, hẳn là đấm cho hắn một quyền khi hắn trở về, để hắn còn nhớ.
Đúng rồi, con la có đi cùng không nhỉ?
Trong đêm vừa ồn ào vừa tĩnh mịch tột cùng này, đầu óc nàng p·h·á·t ra những suy nghĩ vô cùng rõ ràng. "Các ngươi cũng biết, Vệ gia chúng ta làm thế nào mới được như ngày hôm nay, các ngươi cùng nhị ca ta, nhị thúc kia là dùng cả m·ạ·n·g để đánh cược."
Bách Phúc Nhi dậy thật sớm, nhàn rỗi nên định đi xem đám tiểu t·ử trong phủ, vừa đến cửa thì nghe thấy Vệ Vân Tinh đang nói chuyện với bọn trẻ, nàng không đi vào ngay mà đứng ở cửa nghe một lát, đợi đến khi Vệ Vân Tinh nói gần xong thì nàng mới đi vào, đám tiểu t·ử bị huấn cho cúi đầu, Vệ Vân Tinh nháy mắt với Bách Phúc Nhi, Bách Phúc Nhi hiểu ý: "Mọi người làm sao thế này?"
Vệ Gia Quang ngẩng đầu: "Chỉ là biết nhị ca đi đ·á·n·h nhau, khó chịu."
"Thằng nhãi ranh, nhị ca các ngươi là tướng quân, tướng quân là phải bảo vệ quốc gia, phải chinh chiến sa trường, hắn đi tranh quân c·ô·ng đấy, cơ hội khó có, phải cao hứng chứ."
Bách Phúc Nhi tỏ vẻ lúc này rất kỵ nghe thấy những lời không hay, "Tất cả giữ vững tinh thần cho ta, còn nói muốn theo các ngươi nhị ca vào quân doanh, bộ dạng ủ dột như sắp c·h·ế·t thế này, đám tên giảo hoạt trong quân thế nào cũng đạp các ngươi xuống đất cho coi."
"Đánh trận dựa vào khí thế một đi không trở lại, khí thế, hiểu hay không?"
Đám tiểu t·ử bị nàng quát cho hai câu, lập tức ưỡn n·g·ự·c hóp bụng, Vệ Gia Quang lại nói: "Nhị tẩu, chúng ta đến đây lâu như vậy rồi, mỗi ngày không học thì học, chỉ cảm thấy mình vô dụng, lúc này chúng ta có thể làm gì đây?"
Ánh mắt Bách Phúc Nhi lướt qua từng người trong đám tiểu t·ử rồi nói: "Ai bảo các ngươi vô dụng?"
Nàng bắt đầu phân tích cho bọn họ, "Còn nhớ bộ dạng lúc mới đến không, trước kia các ngươi sống ở Hạnh Hoa thôn, nơi xa nhất từng đến là huyện thành Thương Khê, lúc mới đến ai cũng sợ sệt rụt rè, mời tiên sinh đến thấy các ngươi đều nhăn mặt, cảm thấy tư chất các ngươi ngu dốt, chịu đến dạy các ngươi cũng là vì Vệ gia trả thù lao hậu hĩnh, tiên sinh tiếc khoản tiền đó thôi."
"Nhưng bây giờ tiên sinh đối đãi với các ngươi thế nào, các ngươi hẳn phải biết chứ?"
Ánh mắt dừng lại trên một tiểu t·ử thấp bé: "Vệ Đại Sinh, lúc ngươi mới đến nhát gan nhất, mấy lần thi đều đội sổ, lúc đó chắc hẳn nghĩ mình sắp bị đưa về rồi, trốn trong chăn khóc thầm phải không?"
Có tiểu t·ử giơ ngón tay cái với Bách Phúc Nhi: "Hắn khóc thật."
(hết chương).
Bạn cần đăng nhập để bình luận