Ta Cả Nhà Đều Tại Nhảy Đại Thần

Ta Cả Nhà Đều Tại Nhảy Đại Thần - Chương 77: Làm sư phụ chủ trì công đạo (length: 7781)

Ba lạng bạc, Bách Phúc Nhi đích xác không có nổi!
Đương nhiên, có nổi nàng cũng sẽ không đưa.
Vuốt vuốt đầu con cún nhỏ trong tay, "Ngươi cũng có biết nuôi chó đâu, ngươi mua về làm gì?"
"Muốn không quản, ta thích."
Vệ Vân Kỳ đưa tay liền muốn cướp con cún hoa, "Bất kể ngươi trả bao nhiêu, bản công tử đều hơn ngươi một lạng, đưa đây."
Cún hoa đang vẻ dịu dàng ngoan ngoãn lập tức thay đổi, hướng hắn nhe răng trợn mắt, "Tránh ra, không đi với ngươi."
Cún hoa tuy nhỏ nhưng lanh lợi, biết chọn chủ nhân cho mình, cô bé kia nhìn nó ánh mắt đầy vui vẻ, còn cái tên kia thì cố tình gây sự, thật đáng ghét.
"Vệ công tử, cún con không thích ngươi rồi thì sao?" Bách Phúc Nhi vừa vuốt lông cún hoa, "Làm sao bây giờ? Chẳng lẽ mua về chơi chết nó?"
"Rốt cuộc ngươi chơi chết không ít mèo chó rồi."
"Cái gì?" Cún hoa bất bình tĩnh, hướng Vệ Vân Kỳ nhe hàm răng sữa, quyết không chịu đi theo hắn.
Vệ Vân Kỳ nổi giận, "Con nhỏ xấu xa, ngươi nói bậy gì đó, ta khi nào chơi chết mèo chó?"
"Ngươi nói cho rõ ràng, bằng không bản công tử hôm nay không tha cho ngươi."
Bách Phúc Nhi tiến lên một bước, "Chẳng lẽ con mèo tam thể không phải do ngươi làm gãy tứ chi, không phải ngươi làm nó sùi bọt mép sao?"
Con mèo tam thể còn nhặt được một mạng là do Thang Viên có lòng tốt ôm nó từ góc cửa đi, nếu không đã chết ngạt rồi, lúc đưa ra ngoài đã sùi cả bọt mép.
Lời còn chưa dứt, Vệ Vân Kỳ cả người ngơ ngác, định tiến lên giằng, thì lão chủ bán chó liền nhanh tay ôm cún con khỏi ngực Bách Phúc Nhi, sau đó thành khẩn đặt cún con vào ngực Vệ Vân Kỳ, "Tiểu công tử, con cún này sợ người lạ, răng nó cắn cũng không đau."
Lão ta sợ tiểu nha đầu kia vài câu làm cho tiểu công tử thay đổi ý, ba lượng bạc đó, biết khi nào mới kiếm được đây.
Mặt Bách Phúc Nhi đen xì, còn Vệ Vân Kỳ thì thấy sảng khoái cả người, cún con cắn hắn, hắn liền giơ tay tát lên đầu nó, cún con cũng không dám động đậy.
"Con nhỏ xấu xa, không có tiền chứ gì, vậy bản công tử xin được phép."
Nói xong cũng định quay đi, thoải mái quá, toàn thân đều sảng khoái.
"Tiểu công tử..." Lão chủ gọi với theo, "Ngài còn chưa trả bạc."
Vệ Vân Kỳ nhìn Thang Viên, Thang Viên nhìn Vệ Vân Kỳ, hai chủ tớ mắt đối mắt, bầu không khí nhất thời vô cùng lúng túng.
Vì Vệ Vân Kỳ từ bé sức khỏe không tốt, hầu như không mấy khi ra ngoài, Thang Viên làm tiểu tư, cũng chỉ quanh quẩn cùng chủ tử trong nhà, cả chủ lẫn tớ đều không có thói quen ra ngoài mang theo bạc… "Ha ha ha ha~~~" Bách Phúc Nhi cười nghiêng ngả, "Thì ra ngươi la lối cả nửa ngày mà một xu cũng không có, ha ha ha ~~~"
Tuyệt vời, nàng sắp cười chết rồi.
Bách Quả Nhi cũng cười, thêm tiếng kêu nho nhỏ của con vịt nhỏ theo cùng, tiếng cười trong veo lạ thường, ngay cả người phụ nữ bán vịt cũng cười theo, vừa nãy nàng còn thầm tiếc, nếu tiểu công tử này đến sớm hơn có khi con vịt của nàng cũng sẽ bán được nhiều tiền hơn không?
Hóa ra là xem màn ồn ào của mấy đứa trẻ con.
Mặt lão chủ tối sầm, "Tiểu công tử, cậu còn muốn mua con cún này nữa không?"
Vệ Vân Kỳ bị tiếng cười thoải mái của Bách Phúc Nhi làm cho tai đỏ bừng, "Thang Viên, về nhà lấy tiền."
Bách Phúc Nhi vội gật đầu, "Đúng, Thang Viên, lúc về nhất định phải nói cho mọi người biết nhà ngươi công tử tiêu ba lượng bạc mua một con cún con, công lao này phải cho cả phủ biết rõ."
Bách Quả Nhi lại cười lên, Vệ Vân Kỳ tức giận không thôi, nghiến răng nói: "Về nhà cầm."
"Con nhỏ xấu xa, đừng hòng ta để cho ngươi chiếm tiện nghi."
Bách Phúc Nhi cười tít mắt, "Bất quá chỉ là thấy nó thuận mắt nhất thời thôi mà, ngươi thích thì cho ngươi cũng được, ta thèm khát gì của ngươi chứ?"
Nói xong giống như người không liên quan quay người, lại chọn một con cún hoa đẹp mắt, vừa vuốt vừa lạ, quay sang hỏi Vệ Vân Kỳ, "Ngươi có muốn không? Không thèm quan tâm đến việc ta hỏi giá nhé."
Vệ Vân Kỳ chợt cảm thấy cún con trong ngực không còn đáng yêu, ngược lại con cún trong tay Bách Phúc Nhi nhìn càng dễ thương, nghĩ ngợi một hồi liền vứt con cún trong ngực sang, cướp lấy con cún vừa nãy nàng nhắm.
Bách Phúc Nhi đắc ý nhếch mày, ôm cún con xoay người bỏ đi, lão chủ lại vội vàng gọi nàng, Bách Phúc Nhi chỉ vào Vệ Vân Kỳ, "Hắn thích, hắn trả tiền."
Nói xong còn cố ý dặn, "Con của ta ba mươi văn nha."
"Tiểu cô nương, nói là ba lạng bạc kia mà."
Lão chủ tham lam, định bán cả hai con ba lạng, Bách Phúc Nhi cười tủm tỉm nhìn ông, "Là vị công tử này mua chó nên mới trả ba lạng, ta mới đầu hỏi ngươi, ngươi nói ba mươi văn, ta còn chưa kịp trả giá nha, lão gia gia, ông thấy ta giống loại người ngốc như hắn không?"
"Nếu như tùy tiện mà hét giá, ta liền ra nha môn cáo ngươi."
Lão đầu này xấu xa thật, vừa nãy còn nghĩ trong bụng nàng không có tiền không biết điều, còn chậm trễ ông kiếm tiền, hừ!
Nàng quay sang còn cố ý dặn Vệ Vân Kỳ, "Nhớ kỹ nhé, con của ta ba mươi văn, còn con của ngươi ba lạng bạc."
Sau đó không đợi hắn phản ứng, đã kéo tay Bách Quả Nhi ba chân bốn cẳng chạy đi.
Vệ Vân Kỳ nhìn cún con trong ngực, càng nhìn càng thấy xấu, hơn nữa, cái gì mà là oan đại đầu chứ?
Hắn chán ghét thả con cún xuống, "Không muốn."
Lão chủ, "..."
"Tiểu công tử, mua bán không phải như vậy."
Rốt cuộc là cái kiểu gì chứ?
Thang Viên thở hổn hển chạy tới, sắc mặt Vệ Vân Kỳ thật không tốt, cứng đờ nói: "Đưa cho ông ta ba mươi văn."
Thang Viên đưa tiền rồi định ôm chó, lão chủ giữ tay lại, không vui nói: "Sao vậy, ba mươi văn mà còn đòi mua hai con chó hả?"
Người phụ nữ bán vịt nín cười giải thích một hồi, Thang Viên thấy thật kỳ, có phải là công tử nhà hắn cố tình chạy theo cô tiên Phúc Nhi nhỏ bé để trả thù, kết quả cuối cùng lại còn đưa chó cho người ta không?
Vậy, rốt cuộc đây là báo thù hay là báo ơn vậy?
Vệ Vân Kỳ mím môi xoay người rời đi, bây giờ nghĩ lại, sao hắn phải bỏ tiền ra mua chó cho con nhỏ xấu xa kia chứ?
Bực mình quá đi! !
Cái khiến hắn tức hơn còn ở phía sau, bởi vì Bách Phúc Nhi cũng thấy bực bội, tại chỗ liền nhắn tin cho Vô Biên sư phụ, để Vô Biên sư phụ nàng vào thành làm chủ cho nàng.
Đạo trưởng Vô Biên dạo gần đây đang rất đắc ý, đạo quán bán bùa phúc kiếm được đầy bồn đầy bát, không những bù lại khoản lỗ trước kia, mà còn kiếm thêm gấp ba số tiền nữa.
Nghe nói đồ nhi cưng chịu khi dễ, lập tức thu dọn đồ đạc đi đến, đến khi biết chuyện mới thấy dở khóc dở cười, "Chẳng phải là vẫn lừa được của hắn một con chó à?"
Bách Phúc Nhi không cam tâm, "Ta còn chăm sóc cẩn thận cho nó bao nhiêu ngày đấy, giờ nó khỏe hơn không cảm ơn còn muốn tìm ta gây sự, lần trước còn đuổi theo đến tận thôn ta tìm ta báo thù, nếu không nhờ nhà ta người đông chắc nó đã động tay, ta phải hung hăng dạy dỗ nó, cho nó về sau thấy ta là phải lảng mặt đi."
"Sư phụ người phải giúp ta."
Vô Biên đạo trưởng nhíu mày, rất nhanh đã có quyết định, "Tiểu công tử Vệ gia trong người có mầm họa, cần phải uống thêm hai thang thuốc củng cố lại."
Vốn dĩ hắn định luyện thành đan dược đưa qua, thuốc quá đắng, đan dược lại dễ uống, đã là muốn giúp đồ nhi bé nhỏ báo thù, vậy thì cứ để cho hắn uống nước thuốc đắng nghét là được.
Dù sao hiệu quả cũng giống nhau.
Bách Phúc Nhi gật đầu thật mạnh, "Càng đắng càng tốt!"
(hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận