Ta Cả Nhà Đều Tại Nhảy Đại Thần

Ta Cả Nhà Đều Tại Nhảy Đại Thần - Chương 100: Xong xong, xong a (length: 8217)

Dưới ánh đèn lờ mờ, Bách Phúc Nhi nói cho Bách Lý Huy, nàng sư phụ Cổ tiên sinh lén dạy nàng một tuyệt kỹ, đó là có thể trong thời gian ngắn điều khiển thú, đặc biệt là rắn.
"Sư phụ nghe chuyện lợn rừng, lo ta cả ngày chạy ngoài núi gặp nguy hiểm, nên dạy cho ta chút mẹo. Ta có thể khiến rắn trong một khoảng thời gian rất ngắn nghe theo ta, sư phụ còn dặn tuyệt đối không được kể cho ai, nếu không người ta sẽ coi ta là yêu quái rồi thiêu chết mất."
"Sư phụ dạy ta có một lần thôi, xem như ý trời, về sau cũng không nói đến nữa, cũng đừng ai hỏi."
Bách Lý Huy rất kinh ngạc. Trước kia hắn nghe nói có người có thể điều khiển côn trùng, khiến chúng nghe lệnh, còn có thể dùng côn trùng đạt được nhiều mục đích, nhưng loại kỹ nghệ này người ngoài tộc tuyệt đối không biết.
Việc thuần phục thú như thế cũng từng nghe qua, nhưng chỉ coi là chuyện cười, không ngờ có bản sự như vậy thật.
Cổ tiên sinh rốt cuộc là cao nhân nào?
"Chuyện này ngươi cũng phải kín miệng, với nhị tỷ của ngươi cũng không được nói, càng ít người biết càng tốt."
Nghe rõ, Lý bà cũng gật đầu lia lịa: "Đúng không được nói, chúng ta biết là được rồi, sau này lại là bản lĩnh."
"Sau này ngươi lén luyện, nãi nãi giúp ngươi yểm trợ."
Có được bản sự này, lại càng kiếm được tiền!
Nhất định phải chăm chỉ học tập.
Nhờ có kỹ năng của Bách Phúc Nhi, hai vợ chồng Bách Lý Huy giữa đêm đã nghĩ ra một kế sách "lật kèo" kiếm lời lớn.
Chờ Bách Phúc Nhi phe phẩy quạt về ngủ, Bách Lý Huy mới nói: "Chúng ta già rồi, một người đóng vai đạo sĩ một người đóng vai bà cốt, chút bản lĩnh thật giả này đã dùng bao nhiêu năm nay rồi, phát chút 'thần quang' cũng không thành vấn đề."
"Cũng đừng để con bé ra mặt, lại mang phiền phức đến, chẳng giải thích được."
Lý bà phe phẩy quạt, vui vẻ nói: "Cái tên Phúc Nhi đặt đúng là có phúc khí."
Bách Lý Huy cũng cười: "Lại lấy tiền ra tính xem sao, phải đặt mua mía, lần này đi vào thành, chúng ta nghe ngóng xem loại mía nào giòn ngọt nhiều nước, muốn nhờ người buôn đi mua về, sợ là không rẻ."
"Chuyện này phải làm gấp, không thể để lỡ."
Vừa mới cao hứng được một chút, Lý bà lại thở dài, lấy hộp tiền tiết kiệm ra, hai vợ chồng già nửa đêm thức đèn đếm tiền.
Hôm sau trời vừa sáng, trời còn tờ mờ, cửa lớn nhà Bách gia đã có tiếng gõ, mở cửa ra thì thấy cha của Tiểu Lý thị.
Thấy thông gia đến cửa chắc chắn có chuyện, vội vàng mời vào, ông thông gia cười có vẻ ngại ngùng, lần này đến là muốn chiếm chút tiện nghi, chính là tiện nghi sức lao động của nhà Bách gia, muốn cùng nhau gặt lúa.
"Lúa nhà ta còn phải một thời gian nữa mới gặt, ta nghĩ các ngươi muốn gặt sớm một chút, đến lúc đó ta mang hai đứa con trai với một đứa cháu tới giúp các ngươi gặt, khi đó các ngươi giúp lại nhà ta một tay, cũng không cuống."
Mấy nhà trong thôn kết phường gặt lúa là chuyện thường, lúc này chính là lúc thể hiện sức lao động và quan hệ giao thiệp của từng nhà, nhà nào ít người hoặc ngày thường lười biếng, thời điểm này cũng không có ai muốn kết phường với họ.
Bách Lý Huy chưa kịp đáp lời, người nhà mẹ của Văn thị cũng tới, mục đích cũng giống vậy, khác là ông Văn mang theo một con thỏ hoang, nói là hôm qua mắc bẫy, con thỏ không lớn lắm, đem đến cho tiểu ngoại tôn gái chơi.
Bách Phúc Nhi rất thích, Bách Quả Nhi còn thích hơn, định bụng sẽ nuôi con thỏ hoang này.
Ông Văn hàn huyên xong thì nói về tình hình trong nhà: "Năm nay nhiều hơn năm trước ba mẫu ruộng, xem ra thu hoạch cũng không tệ."
Ba mẫu ruộng nhiều thêm này đương nhiên là thuê thêm.
Hai ông thông gia đều nhìn Bách Lý Huy đầy chờ đợi, Bách Lý Huy có chút khó xử, thời gian gặt lúa cũng không nhiều, Trương Tam gia dù không nói gì, nhưng đến lúc đó Trương Kim Thuận chắc chắn phải đến, nhà hắn có hai vợ chồng Trương Kim Thuận là làm ruộng được, thân gia mới cưới, năm nay đại phòng cũng phải sang giúp.
Gặt lúa xong thì phải dọn dẹp bãi sông, đến lúc đó cũng phải thuê người, đâu còn thời gian mà làm việc khác.
Suy nghĩ một chút, ông mới lên tiếng: "Hai ông anh không nói, thì đến khi gặt nhà tôi cũng sẽ phái người đi, đến lúc đó đại phòng với nhị phòng mỗi nhà đi giúp bên nhà ngoại, còn thằng ba thì ở nhà lo liệu."
Nhà ngoại Trương thị có nhiều anh em trai, ruộng nhà bọn họ thì họ tự lo được, thi thoảng còn có thể giúp nhà này một tay, không cần phải để ông lo.
Bách Lý Huy vừa nói vậy thì ông Văn rất vui, con rể với cháu ngoại của ông đều là người giỏi làm ruộng, có họ là đủ rồi.
Ông Lý thì có chút tiếc nuối, con rể của ông tuy có tài nhưng không giỏi làm ruộng bằng các con trai ông, dù sao thì chuyện nhờ con rể đi làm cũng xem như được giải quyết.
Bách Lý Huy cảm thấy trong nhà ngày càng bận rộn hơn.
Hai người đều vội vàng về nhà làm việc, Lý bà đi một vòng quanh nhà cũng không thấy có thứ gì để mang về, đến cả mấy cái chân giò lợn hôm qua cũng đã ăn hết rồi, may mà Bách Phúc Nhi lục lọi ra hai bông hoa lụa bà đại phu nhân tặng, bảo bà mang cho hai chị họ nhà Văn và Lý, coi như có quà đáp lễ.
"Mau làm đường đi."
Lý bà giục, lần sau nhất định phải chuẩn bị chút gì cho người ta mang về mới được.
Bách Phúc Nhi dẫn Bách Phương Nhi và Ngô Cường bận rộn xay bột mạch mầm, nấu một nồi cơm thật lớn, Lý bà thấy mà xót hết cả ruột gan.
"Phải để nguội đã, khi nào còn hơi ấm thì mới trộn bột mạch mầm vào, để chỗ râm mát vài tiếng cho lên men, rồi mới làm các bước tiếp theo."
"Còn một cách nữa, ta sẽ nói chi tiết cho..."
Bách Phúc Nhi giảng giải tỉ mỉ từ việc lớn đến việc nhỏ, Ngô Cường và Bách Phương Nhi đều chăm chú lắng nghe, đến khi trộn cũng tự mình làm.
"Xong rồi xong rồi, toi rồi."
Trời nóng nên quá trình lên men diễn ra nhanh, buổi sáng bắt đầu mà đến giờ cơm trưa đã lên men xong, Bách Phúc Nhi chỉ muốn khóc thét lên.
Tính theo giờ thì đến bữa tối mới bắt đầu lên men, sáng sớm hôm sau dậy mới vừa đẹp sao?
Thật là nghiệp chướng!
Nhưng bột đã lên men rồi thì không thể để đến ngày mai, đành phải nấu ngay thôi, nhìn cả nồi nước to tướng mà Bách Phúc Nhi thấy nhức cả đầu, trái lại Bách Phương Nhi và Ngô Cường thì hào hứng vô cùng.
Đến tối mà nồi nước vẫn chưa có dáng dấp của đường, Lý bà đi vào liếc mắt một cái, bình thản nói: "Còn sớm, cứ từ từ nấu, tối nay phải thức đêm đấy."
Sau bữa tối, cuối cùng hương đường cũng thơm ngát cả nhà, vừa mới nghĩ đã thành đường thì Ngô Cường lại nghe thấy còn phải xào thêm một tiếng rưỡi nữa, có chút choáng váng, chỉ cảm thấy ăn chút đường thôi cũng không dễ dàng gì.
Đêm khuya, mọi người đều đã đi ngủ, trong bếp vẫn còn bận rộn, cuối cùng đợi đến khi Bách Phúc Nhi nói là được rồi thì Ngô Cường và Bách Phương Nhi đã muốn khóc đến nơi.
"Thật sự xong rồi hả?"
Bách Phúc Nhi mắt nhắm mắt mở, không cả buồn nhắc mang đường trong nồi ra, "Ngày mai làm tiếp, dậy sớm chút, cho thêm ít nước nhóm lửa hòa tan rồi lại xào thêm một chút."
Chỉ có thể vậy thôi, lẽ nào giữa đêm lại đem đường đi "quết" trong sân sao?
Thèm cả đêm, con la lớn trong chuồng nghe thấy tiếng đóng cửa, ngẩng cổ lên nhìn xung quanh, thế là xong rồi à?
Trời ơi, từ xế chiều cả viện toàn mùi đường, thèm suốt cả buổi chiều, thế mà vẫn không thấy đường đâu cả? !
------ lời ngoài truyện ------ 100 chương rồi, cầu ủng hộ, cầu bình luận.
Thứ hai đăng bài sẽ chuyển đến khoảng 8 giờ sáng, mỗi ngày 3 chương.
(hết chương này)..
Bạn cần đăng nhập để bình luận