Ta Cả Nhà Đều Tại Nhảy Đại Thần

Ta Cả Nhà Đều Tại Nhảy Đại Thần - Chương 407: Vệ gia muốn phân gia (length: 7614)

Vệ lão gia thật sự rất tức giận, con trai Kim Cương Nô của hắn từ khi sinh ra thể chất đã không tốt, nuôi như gà con, khi đó hai vợ chồng lại bận buôn bán, nên ông bà lão thương cháu trai nhỏ, liền đưa về huyện Thương Khê.
Mấy năm đó, vừa xem thầy thuốc, vừa mời bà cốt, nên dùng sức và không nên dùng sức đều đã dùng, vất vả lắm mới may mắn gặp được đạo trưởng Vô Biên ở tây nam.
Khi đó Kim Cương Nô bệnh tật nhiều năm, tính tình trở nên cổ quái, bọn họ cũng không ít tốn tâm tư, có thể nói là đau đến tận xương tủy, bây giờ là thế nào?
Con cái đi thi cử là chuyện lớn cỡ nào, cả ngày ở dưới mái hiên cả nhà thế mà không biết?
"Chuyện lớn như vậy, con không nói một lời?"
Vệ nhị gia giờ như chim cút chỉ có thể thành thật khai báo, người ta nói, nhưng bọn họ không tin.
"Cha, cũng là Kim Cương Nô ngày thường hay quậy phá không nên nết, nên mới..."
"Đánh rắm!"
Vệ lão gia sắp tức chết, "Không nên nết? Bất tài thì có thể một mạch thi đậu?"
"Năm đó để cho ngươi đi thi cử, ta tốn bao nhiêu tâm huyết, con đáng lẽ phải nên nết rồi chứ? Con có nên nết không?"
"Con chỉ ỷ vào mình biết sinh con trai, từ nhỏ thằng trùng nô đã ngoan ngoãn nghe lời, sớm lo liệu buôn bán giúp con, con tưởng mình tài giỏi lắm à?"
Vệ Vân Tinh.
Hắn không có tên sao?
Vì sao còn gọi hắn là trùng nô?
Vì sao em trai là kim cương, hắn lại là côn trùng?
Vệ nhị gia bị mắng đến đầu óc choáng váng, không hiểu lại thấy có chút dư vị, thật là mỗi năm lại bị mắng như vậy một lần, haiz.
Vệ lão gia mắng xong mới hỏi đầu đuôi sự tình, biết được còn có chuyện của Bách Phúc Nhi ở trong, trong lòng càng thêm ngũ vị tạp trần, nha đầu kia mới ở đây mấy ngày đã phát hiện chuyện này, cả nhà ở bao nhiêu năm cũng không hay, thật đáng giận.
Ông phát ra sự tức giận từ trong tim, một bên Vệ nhị lão gia Vệ gia Vận ghen tị đến méo cả miệng, cảm thấy anh cả của hắn đây là khoe khoang, chỉ muốn nói cháu mình có tiền đồ thôi, cái gì cũng không quản, mình thì có tiền đồ.
Khoe khoang cho ai xem chứ.
Lúc này Vệ Vân Khôn và con trai cũng trở về, thấy Vệ lão gia liền bước lên phía trước làm lễ với ông, một người gọi cha, một người gọi ông, càng làm Vệ nhị lão gia chua xót không thôi, đây là con trai hắn, cháu trai hắn đó.
"Nhị thúc, người cũng đến rồi."
Vệ Lương Văn gọi tiếng "Nhị thúc" này, tim Vệ nhị lão gia càng thêm chua xót, con trai mình gọi mình "Nhị thúc", nghe kiểu gì cũng thấy tủi thân.
Tộc trưởng Vệ gia nói, "Nếu người đều đến đủ rồi, vậy ta sẽ nói mục đích đến lần này của mấy lão già chúng ta."
Vệ Vân Khôn và con trai tim đều nhảy lên cổ, bất quá bọn họ hiện tại cũng coi như không còn sợ hãi, cho dù sự việc có bại lộ thì cũng cùng lắm là chia nhà, dù sao nếu Vệ Vân Kỳ có thi đỗ, cho dù là không đỗ, Vệ gia cũng sẽ không đem hai cha con bọn họ đưa đến nha môn, Vệ gia muốn bảo vệ danh tiếng và tiền đồ của Vệ Vân Kỳ.
Tộc trưởng Vệ gia nói, "Cây lớn chia cành, người đông thì phải chia nhà, hôm nay vậy thôi, ngày mai hai anh em các ngươi chia nhà đi."
Chia nhà?
Vệ Vân Khôn và con trai: Quả nhiên là vì chuyện này mà tới.
Vệ Vân Tinh và con trai: Cuối cùng cũng phải chia.
Bình thường, gia đình nào hễ có trưởng bối trong nhà nói chia nhà, vậy thì nhất định phải quỳ xuống, không cần biết trong lòng nghĩ gì, cũng phải khuyên can vài câu, dù sao cha mẹ còn sống, thì không có đạo lý chia nhà.
Ba vị lão nhân thấy bốn đứa cháu đứng bên dưới đều im lặng, thậm chí còn có cảm giác như muốn được giải thoát, trong lòng yếu ớt thở dài một tiếng, đặc biệt là tộc trưởng Vệ gia, thấy thật đáng tiếc.
"Được rồi, đều bận việc đi thôi."
Tộc trưởng Vệ gia nhìn Vệ lão gia, "Gia Hạnh à, chúng ta ba lão già lại bàn bạc chút đi."
Vệ gia vốn chỉ là một hộ nông dân bình thường, chỉ là sinh được một đứa con biết làm ăn, những năm qua, mọi người trong Vệ gia đều nhờ cả vào Vệ gia đích tôn, chính là Vệ lão gia, Vệ Gia Hạnh, chi này mà thôi.
Từ đường tổ tiên tráng lệ kia, những ruộng tế tự rộng lớn kia, đều là chi này sắp xếp.
Năm đó Vệ gia mới phát tài, họ sợ cái phú quý này sẽ trở thành mây khói thoáng qua, nên mới bắt buộc Vệ Gia Hạnh kết hôn ba năm mà không có con cái gì nhận trưởng tử của em trai làm con thừa tự, bây giờ xem ra, đã sai rồi.
Đợi tả hữu người đều đi hết, tộc trưởng Vệ gia làm giãy dụa và cố gắng cuối cùng, "Gia Hạnh, chuyện này thật sự không có đường xoay chuyển?"
"Mắt thấy Kim Cương Nô nó..."
Nếu đỗ đạt, cả Vệ gia ngày tháng tốt đẹp này chẳng phải là đến rồi sao?
Lúc này chia nhà, vậy chẳng phải là đả thương địch thủ một ngàn tự tổn tám trăm sao?
Ai ra ngoài cũng không hay ho gì.
Vệ lão gia cũng không vòng vo, "Trên đường đến chẳng phải đã nói rõ rồi sao, chuyện này cứ thế quyết định."
Ánh mắt dừng lại trên người Vệ nhị lão gia, Vệ lão gia mở miệng, "Nhị đệ, chuyện năm đó ta không muốn truy cứu đến cùng, chuyện của lão đại, là ta có lỗi với ngươi, ngươi đem con cho ta nhận nuôi, ta không dạy dỗ được nó."
"Là do ta không quyết đoán, quá cố kỵ nên mới kéo sự việc đến hôm nay."
"Tình hình vừa rồi con cũng thấy, hễ nói đến chia nhà thì cả hai anh em đều thở phào nhẹ nhõm, tình cảm đến đây xem như đoạn."
"Sau khi chia nhà, lão đại muốn trở về dưới danh nghĩa của con, hay vẫn muốn treo ở danh nghĩa của ta, để tự nó lựa chọn."
"Nhưng sau lần chia nhà này, sau này đồ của ta sẽ không chia cho nó nữa, cũng sẽ không để nó dựa vào hơi của ta."
Trước khi xuất phát, ông đã nói thẳng đầu đuôi sự việc, không nhẫn được nữa thì chắc chắn không cần nhịn, cả nhà lão đại đúng là ngày càng quá đáng.
Năm đó chuyện của Kim Cương Nô ông cũng đã cảnh cáo hai cha con kia, ai ngờ không lâu sau lại ra tay với trùng nô, may mà từ trước đến nay trùng nô làm việc cảnh giác, người bên cạnh cũng đáng tin.
Lần này lại ra tay ám hại Kim Cương Nô chính là cắt đứt tất cả cố kỵ của ông, hết lần này đến lần khác ra tay ám hại cháu trai ruột của ông, ông có thể nhịn đến bây giờ mới phát tác, đều cảm thấy có lỗi với trùng nô và Kim Cương Nô.
Oán khí trong lòng Vệ nhị gia có thể nói là tương đối nặng, đến lúc này nói chuyện cũng chẳng khách sáo gì, "Năm đó khi các người bảo ta nhận con nuôi, có đến hỏi ý kiến của ta chưa?"
"Tộc trưởng, chính ông ép ta đem con trai cho đại ca."
Hắn nhìn Vệ lão gia, "Khi còn nhỏ các người tốn bao nhiêu tâm tư vào nó, đại ca, ông dám nói là ông không thiên vị sao?"
"Con cái gọi các người bao nhiêu năm là cha, cháu gọi các người bao nhiêu năm là ông, khi các người phát hiện bọn chúng phạm sai lầm, vì sao không trừng phạt chúng, hay là các người cảm thấy ta là kẻ không biết lý lẽ, không kể đúng sai đều phải che chở con mình?"
"Ông ấy chẳng phải là cha ruột của nó, dù sao ông ấy vẫn là bác cả của nó chứ?"
"Chính vì các người dung túng mới khiến hai cha con đó ngày càng không kiêng nể gì, nếu như phạm sai là lão nhị, chẳng lẽ ông chỉ hờ hững cảnh cáo một phen rồi thôi sao? Đại ca, chính ông hại bọn chúng!"
"Bây giờ ông nói không cần là không cần, ông muốn trả cho ta, vậy là ông không chịu trách nhiệm!"
"Rốt cuộc các người coi ta là gì?"
(hết chương).
Bạn cần đăng nhập để bình luận