Ta Cả Nhà Đều Tại Nhảy Đại Thần

Ta Cả Nhà Đều Tại Nhảy Đại Thần - Chương 422: Này nha đầu là mông đi? (length: 7888)

Vừa ở lại phủ thành được ba ngày, người của nha hành lại đến dẫn Bách Thường Thanh đi xem cửa hàng. Lần này vị trí cửa hàng không tệ, phía trước là hai gian, phía sau là một cái sân lớn, trong sân còn có nhà chính, hai dãy phòng bên cạnh và giếng nước.
Cả khu nhà được dọn dẹp rất sạch sẽ, đồ dùng cần thiết cũng đầy đủ.
“Cửa hàng này cũng không tệ.” Người nha hành cười nói: “Cửa hàng này không phải do nha hành chúng ta rao bán, là nghe ngóng Bách lão bản cần, ta mới nhờ đồng nghiệp giúp tìm được chỗ này.” “Nghe nói khu nhà này rất có phúc khí, từng có cử nhân lão gia ở. Nghe nói cử nhân lão gia phát đạt, mang cả nhà đi nơi khác hưởng phúc, khu nhà này không ai trông nom mới muốn bán.” “Ta cũng không giấu các ngươi, khu nhà này là bán trực tiếp cho nha hành, nên giá cao hơn những khu khác chút đỉnh là lẽ đương nhiên.” Đang nói chuyện thì có một người bước vào, chính là đồng nghiệp mà người này nhắc đến. Người kia cười bước đến chắp tay, “Tại hạ họ Trần, đoán chắc vị này là Bách lão bản phải không?” Bách Thường Thanh gật đầu. Nghe người kia giới thiệu, mọi người mới biết vị Trần lão bản này có nha hành lớn nhất phủ thành, muốn mua nhà, mua người hay mua đồ gì cũng đều có thể tìm hắn.
“Trần lão bản là người làm ăn lớn.” Trần lão bản lắc đầu, “Không bằng Bách lão bản đâu.” Hai bên khách sáo một hồi rồi nói đến chuyện khu nhà này. Trần lão bản nói, “Đây là nhà tốt, ta không nói ngoa với Bách lão bản. Sáu trăm lượng, khu nhà này sẽ là của Bách lão bản.” Bình thường một khu nhà lớn như thế cũng chỉ khoảng bốn năm trăm lượng, Trần lão bản dám ra giá sáu trăm lượng là vì trong nhà này từng có cử nhân ở, vô cùng may mắn.
Bách Thường Thanh có tiền, nhưng không vì chút may mắn mà bỏ thêm một trăm lượng. Một trăm lượng có thể mua được bao nhiêu cây mía?
Nhị ca hắn phải làm đường trong bao lâu mới được?
Hắn xòe một ngón tay, “Năm trăm lượng, Trần lão bản chắc cũng đoán được, chúng ta cũng không ở tại đây, cũng không cần dính vận khí trong này.” Trần lão bản nhíu mày, có lẽ không ngờ người của Bách gia một ngày kiếm cả mớ vàng mà vẫn trả giá. Hắn mua khu nhà này mất bốn trăm lượng, người bán cũng chẳng phải đi hưởng phúc mà là do cử nhân kia gây chuyện bên ngoài, cần tiền đút lót mới nói ngon ngọt để bán được giá cao.
“Bách lão bản nói đùa, nhìn khu nhà khang trang rộng rãi thế này, cử nhân lão gia sinh ra và lớn lên ở đây, sáu trăm lượng vẫn còn là rẻ ấy chứ. Bách lão bản là người làm ăn lớn, khu nhà này may mắn, việc làm ăn tự nhiên cũng may mắn.” Bách Phúc Nhi đi một vòng quanh sân, ngẩng đầu sờ cằm, “Sao ta nhìn khu nhà này không có may mắn?” Bách Thường Thanh tò mò nhìn khắp nơi, hắn thấy phong thủy ngôi nhà này không tệ mà, rộng rãi thoáng đãng, đi vào liền có cảm giác thư thái.
Bách Phúc Nhi làm như thật gật đầu, “Khu nhà này vương một cỗ khí bất tường, cho dù từng có cử nhân lão gia ở, thì người này chỉ sợ cũng xui xẻo quấn thân thôi.” Nói xong không hiểu nhìn Trần lão bản, “Theo lý thuyết, đây là tổ trạch của cử nhân lão gia, tổ quan trọng lắm, chính là nguồn cội nguyên thần của tử tôn, đừng nói cử nhân lão gia, dù là ai, không phải vạn bất đắc dĩ cũng tuyệt đối không bán tổ trạch, huống chi là vì hưởng phúc mà bán đi cái sân 'may mắn' như vậy.” “Trần lão bản, có phải cử nhân lão gia kia gặp chuyện cần tiền giải quyết không?” Trần lão bản… Nha đầu này mù hả?
Bách Thường Thanh… Sao hắn không nghĩ ra, chỉ là đi hưởng phúc, chứ có phải không về đâu, sao có thể bán cả nhà. Bình thường bán nhà đều là có chuyện bất đắc dĩ, đâu ra chuyện vui vẻ là bán luôn nhà cửa?
“Trần lão bản đừng để ý, cháu gái ta sư theo Vô Biên đạo trưởng ở Càn Nguyên quan, đối với mấy thứ khí vận mơ hồ này ngẫu nhiên có thể nhìn ra được đôi phần, nếu nói không đúng Trần lão bản có thể bỏ qua.” Trần lão bản mượn gió bẻ măng, cười ha ha, “Quả nhiên là hậu sinh khả úy. Thật không dám giấu giếm, chuyện đi hưởng phúc kia là chủ nhà cũ nói, ta thì nghĩ trong nhà có cử nhân lão gia, rất may mắn, thêm việc họ cần bán gấp nên ta không dễ tìm người mua, vì thế mà bỏ ra giá lớn để mua về.” “Nghe Bách cô nương nói vậy, quả thực có vài phần đạo lý.” Bách Thường Thanh càng vui vẻ vì có người nói cùng, cuối cùng Trần lão bản cười bảo muốn kết giao với Bách Thường Thanh. Năm trăm lượng giao dịch thành công, đôi bên đều hài lòng.
Có cửa hàng nhưng lại thiếu người trông coi, luôn cần phải có người ở lại giải quyết công việc. Bách Phúc Nhi nhìn Bách Thường Thanh, “Tam thúc, hay là chú xem xét đưa tam thẩm với Diệp Tử lên đây ở, Diệp Tử có thể ở phủ thành đi học, dù sao cũng tốt hơn ở huyện Thương Khê. Nhà này cần người quán xuyến, tìm hiểu tin tức, khi thu mía cũng cần người trấn giữ.” Bách Thường Thanh cũng có chút động lòng. Hắn cảm thấy thôn Văn Xương không chứa nổi hắn nữa, muốn ra ngoài nhìn một chút, như lần này đến kinh thành liền không muốn về.
Trương Tiên Ngọc cũng gật đầu, “Tiện thể đưa mấy đứa nhỏ trong nhà lên đây học luôn. Chuyện này ta đã nghĩ từ lâu rồi, trong nhà giờ cái gì cũng có, chỉ thiếu hai người đọc sách. Không nói trúng cử làm trạng nguyên, cho dù thi được tú tài cũng được mà.” “Trình độ tiên sinh ở huyện Thương Khê dù sao cũng có hạn, trường học ở phủ thành sao cũng hơn ở huyện Thương Khê.” Bách Phúc Nhi gật đầu, bọn trẻ trong nhà quả thực cần phải vỗ về. Giờ đại ca nàng có hai đứa, nhị ca có một trai một gái, tam ca có một gái, tứ ca có một con trai, đứa nhỏ nhất cũng hơn ba tuổi, cả ngày ở nhà bắt gà đuổi chó, chẳng ra thể thống gì.
Nói đi cũng phải nói lại, không có ai ngoan như Diệp Tử hồi còn bé.
“Kỳ thực Diệp Tử rất thông minh, tiên sinh đều khen, nhưng tiên sinh cũng gần bốn mươi mới thi được tú tài, miễn cưỡng quá.” Qua chuyện của Vệ Vân Kỳ, nàng cũng biết chuyện khoa cử là phải có tiên sinh dẫn dắt, tiên sinh đã từng đi thi, biết đường đi nước bước thì mới truyền lại kinh nghiệm cho học trò được, tiên sinh mà không biết thì làm sao dạy?
“Nếu có tiên sinh giỏi hơn dạy hai năm, kỳ thi tới nói không chừng có hy vọng.” Lần trước xuống thi, đến cả cái đuôi đồng sinh cũng chẳng sờ được, về nhốt mình trong phòng cả ngày, hôm sau đói lả, ăn hai bát cơm lớn rồi lại bị đau bụng, uống hai bát lớn nước sơn tra.
Thật là vừa thương vừa buồn cười.
“Vậy chuyện này chúng ta về nhà rồi bàn.” Chờ mọi việc xong xuôi, Trương Tiên Ngọc và Bách Thường Thanh lại đến nha môn một chuyến. Trong những lời dặn dò của Nghiêm đại nhân, họ mang Bách Phúc Nhi lên thuyền lớn về thôn Văn Xương.
Thải Vân lần đầu ngồi thuyền, kích động không thôi, “Cô nương, thuyền đi bao lâu thì tới? Trong xưởng làm đường của chúng ta có phải mặt đất đầy cặn đường không, muốn ăn thì cúi xuống nhặt là có?” Bách Phúc Nhi cười vui vẻ, “Lần sau không được nói thế trước mặt người ngoài, xưởng làm đường của chúng ta sạch lắm, làm gì có chuyện đường rơi trên đất. Muốn ăn đường thì có đầy, cần gì phải nhặt.” Thải Vân kinh ngạc, mắt trợn tròn. Cô nương cho nàng nói nhiều là đường, ăn tùy thích, thật hạnh phúc mà ~ (hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận