Ta Cả Nhà Đều Tại Nhảy Đại Thần

Ta Cả Nhà Đều Tại Nhảy Đại Thần - Chương 281: Lại nghĩ ra mới biện pháp (length: 7741)

Đám người trong xưởng đường đỏ cùng nhau bị chảy máu mũi, nhìn rất đáng sợ. May mà Bách Lý Xương trước kia hay lui tới chốn phồn hoa thành trấn, có chút kiến thức, nhờ đó mới tránh cho việc Bách Phúc Nhi phải tìm lý do giải thích.
"Ăn đường đỏ nhiều quá nên bị nóng trong người."
"Lát nữa ta vào trong kia lấy ít rễ bản lam nấu nước uống, cho hạ hỏa, tiện thì đi đào chút cây thuốc kéo râu về nấu nước uống."
Nói xong hắn không vui nhìn đám người: "Đường đỏ có tính ấm, bổ dưỡng. Các ngươi ở đây cả ngày ăn không ngừng nghỉ, không chảy máu mũi mới lạ!"
Đám người hai mặt nhìn nhau, nghĩ từ sau khi xưởng bắt đầu sản xuất thì bọn họ vẫn ăn đường đỏ, khát nước cũng uống nước đường đỏ, cảm thấy ngày tháng quá là sung sướng, đâu có ngờ lại có thể bị nóng trong người chứ?
Thảo nào họ thấy cổ họng đau rát, răng đau, hơi thở ra toàn là nhiệt, suýt nữa phả rát cả nhân trung.
Bách Lý Xương nói xong thì Bách Thường Phú cũng mang cho hắn chút bột đường đỏ, chỗ của lão Phương cần phải trát vách kín rồi, dạo gần đây trời lạnh quá, uống một cốc này vào thấy người thoải mái hẳn. Sau đó ông chắp tay sau lưng đi ra ngoài, để lại đám người xấu hổ cười gượng. Bách Thường Phú nói nhỏ: "Trước đây đâu có ai bảo thứ này không được ăn nhiều."
Bách Phúc Nhi thấy vậy bất đắc dĩ: "Cha ơi, mọi người sắp coi đường đỏ là cơm ăn rồi, hai hôm nay đừng có ăn nữa, để dành sau này mà ăn."
"Để chúng con còn có mà nấu thêm hai ba tháng, bây giờ ăn hết rồi về sau thì hết luôn hả?"
Nói rồi, cô dặn dò: "Uống nhiều nước chút, đừng ăn đường nữa."
"Sau này nếu có muốn ăn thì cũng ăn ít thôi, mấy cái cặn bã ở góc cạnh, gạt dưới đáy nồi, nấu không được thì để gom chung một chỗ, chờ trước khi tắt lò thì lại đổ nước vào xào nấu lại một lần, đến tết còn có cái mà chia cho mọi người chứ."
Coi đường đỏ như cơm mà ăn, chảy máu mũi đã là nhẹ rồi.
Nhìn trong nhà mọi việc đều vận hành rất suôn sẻ, đặc biệt là sau khi chị dâu cô tiếp nhận một số việc vụn vặt, thì mọi chuyện càng thêm trôi chảy. Bách Phúc Nhi suy nghĩ một chút liền định đến đạo quán xem sao, tiện thể cũng muốn vào thành một chuyến.
Trước khi đi, cô vẫn còn chút việc cần làm.
Quay người trở lại xưởng, cô bảo cha đem hết số bột đường đỏ mà ông giữ lại để dành cho mình ăn ra. Cô nhân lúc vừa xong một mẻ mới, đổ một chút nước vào nồi, rồi cho tất cả số bột đường đỏ và cả số đường đỏ chất lượng kém làm trước kia vào hết. Sau khi toàn bộ đường tan hết thì cô đợi thêm một chút rồi đổ lên trên tấm phên vừa lấy ra.
"Nhìn này, dùng cái tông đơ này trực tiếp đẩy đường đỏ ra, từ từ đẩy, cuối cùng chúng sẽ thành một lớp cát đường đỏ."
Thấy cô đẩy mấy lần, Bách Thường Phú liền tiếp tay. Quả nhiên, không bao lâu thì số đường đỏ ban đầu ít ỏi đã biến thành một đống cát đường đỏ lớn, mịn tơi.
Bách Thường Phú rất cảm khái: "Cái này tiện thật, sau này chúng ta cứ thế này mà làm, thật là không lãng phí một chút nào."
Khi bẻ đường đỏ, ít nhiều gì cũng có thể bị vỡ vụn, nhất là những loại đường đỏ thượng hạng, một cân cũng mấy trăm đồng, khiến ông xót cả ruột.
"Sau này chúng ta có thể bán cát đường đỏ không?"
Bách Phúc Nhi cười nói: "Cái này là ta muốn đưa đến cửa hàng của cô cô để bán đó chứ, không những bán cát đường đỏ mà còn bán cả điểm tâm làm từ đường đỏ nữa."
Đống này ít thì cũng phải hai mươi cân, Bách Phúc Nhi một mình vác hết về.
Vừa về đến nhà, cô đã kéo ngay mợ cả và mẹ vào bếp. Không lâu sau, trong sân vang lên tiếng cô gọi:
"Mọi người đến nếm thử nước trứng gà đường đỏ với cả chè trôi nước vị đường đỏ này."
Vì thời gian có hạn nên cô làm không nhiều, trong sân toàn là phụ nữ nhà họ Bách, mỗi người một quả trứng gà, hai cái chè trôi nước. Mọi người cùng nhau thưởng thức, trong món nước trứng gà đường đỏ còn có thêm cả táo đỏ. Hương vị của trứng gà hòa quyện với vị ngọt ngào của đường đỏ, cộng thêm mùi thơm đặc trưng của táo đỏ, vừa ăn đến đâu, mắt ai nấy đều sáng lên đến đấy. "Ôi chao, cái món canh này ăn vào bụng ấm hết cả người."
Bách Phúc Nhi cười tủm tỉm nói: "Trước kia ta đã đi hỏi thăm rồi, người ta bảo con gái đặc biệt hợp với món này, vào mấy ngày đèn đỏ thì càng nên ăn để bụng không bị đau."
Tiểu Lý thị gật đầu: "Cũng vì thế mà trong thành mới có vài thầy lang kê đường đỏ vào đơn thuốc chứ sao."
Nói xong, bà quay sang nhìn Trương Tiên Ngọc: "Tiên Ngọc à, con ăn nhiều một chút nhé."
Con gái trẻ, hầu hết ai cũng hay bị đau bụng dưới.
Trương Tiên Ngọc gật đầu. Gả về được từng ấy ngày, nàng thấy cuộc sống nhà họ Bách quá tốt, cũng chẳng có ai cãi cọ nhau, mọi người cùng nhau cố gắng một lòng, phồn vinh chỉ là chuyện sớm muộn.
Ăn xong món nước trứng gà đường đỏ, mọi người lại bắt đầu thưởng thức món chè trôi nước vị đường đỏ. Trong đường đỏ còn có thêm mỡ heo và vừng lạc, cắn một miếng thì thấy thơm lừng.
"Thế nào, không tệ chứ?"
Lý bà liên tục gật đầu, vạn không ngờ tới mình từng tuổi này rồi vẫn còn được ăn những món ngon đến thế: "Mấy trăm đồng một cân đó, ăn một miếng là mất bao nhiêu tiền rồi."
Cái này chính là ăn tiền đây mà.
Bách Phúc Nhi cười: "Bà ơi, mình không thể nghĩ giá tiền như vậy được, nhà mình tự trồng mía, tự nấu đường, tính ra thì cũng chỉ có tiền mía với tiền củi thôi mà, nghĩ vậy có phải ăn thấy dễ chịu không?"
Cô vừa nói vậy thì mọi người đều cười ồ lên.
Tiếp đó, cô nói đến ý định của mình: "Trước đây con đã hứa sẽ bán ở cửa hàng, bây giờ xem tình hình thế này, mình hoàn toàn có thể đem bán hết, nhưng con lại nghĩ ra một cách khác. Mọi người thấy việc bán món này ở cửa hàng thì thế nào?"
"Mình có thể đặt thêm mấy bộ bàn ghế ở bên ngoài cửa hàng, không thì cứ bày cả ở trong sân cũng được."
Tiểu Lý thị là người đầu tiên tán thành. Chủ yếu là đồ đạc ở cửa hàng vẫn còn ít quá, nếu bán thêm được chút đường đỏ, lại có cả nước trứng gà đường đỏ, chè trôi nước nữa thì quá tốt rồi.
Lý bà cũng tán đồng. Bà suy nghĩ thấy mọi việc trong nhà cũng đã ổn thỏa cả rồi, bèn bảo Tiểu Lý thị đi giúp sắp xếp để việc buôn bán được trôi chảy.
Trong lòng bà hết sức vui mừng, bà biết đường đỏ nhà mình vốn không lo không bán được. Phúc Nhi làm như vậy là để muốn cô cô với cả chị dâu có chút tiền tiêu riêng thôi.
Bách Phúc Nhi cũng nói muốn đi xem đạo quán, có lẽ ở lại hai ngày rồi về, Lý bà cũng đồng ý.
"Chị dâu à, em mang đi hai mươi cân đường đỏ và cát đường đỏ đó nhé, chị ghi vào sổ."
Trương Tiên Ngọc gật đầu, mọi khoản thu chi cô đều ghi chép rất cẩn thận.
Cứ như vậy, Bách Phúc Nhi cùng Tiểu Lý thị cùng nhau mang đường đỏ lên xe rồi vào thành. Trên đường đi, họ thỉnh thoảng vẫn bắt gặp những người đang chở mía, những người này muốn tranh thủ trước tết đem mía tới để bán kiếm chút tiền tiêu tết.
Thu mía sống tuy vất vả nhưng lại kiếm ra tiền, theo Bách Thường Thanh nói thì cha của Nê Thu dạo này ít nhất cũng kiếm được năm lạng bạc. Tuy phải đi sớm về khuya, nhưng miễn có tiền thì vất vả chút cũng chẳng sao.
"Không biết ông và bác cả bây giờ ra sao rồi."
Tiểu Lý thị có chút lo lắng. Cũng đã hơn mười ngày rồi, những người đàn ông trong làng đi cùng họ cũng chẳng thấy ai về.
Bách Phúc Nhi an ủi: "Chắc chắn là người ta mời ông và bác mình nhiều thôi, chẳng phải trước còn nói có mấy đám cúng bái phải làm hay sao, biết đâu còn có thêm mấy đám khác nữa?"
"Con thấy đấy là chuyện tốt, dù sao thì trong thành cũng có chỗ ở, mẹ đừng lo nữa."
Lý thị cười theo: "Ừ, chắc chắn rồi."
(Hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận