Ta Cả Nhà Đều Tại Nhảy Đại Thần

Ta Cả Nhà Đều Tại Nhảy Đại Thần - Chương 135: Đại con la khóc ủy khuất (length: 7446)

Ngô Cường vừa nhận được tin liền thay con la lớn đăng ký. Theo thứ tự, con la lớn chạy trận đầu tiên. Vì lúc tập chạy thử, nó thể hiện sự mạnh mẽ, nên lần này lại khiến rất nhiều người chờ mong nó ra sân.
"Đến rồi, sắp ra rồi."
Bách Quả Nhi lo lắng kéo Bách Phúc Nhi, "Con la lớn có làm được không?"
Thật là hồi hộp.
Bách Phúc Nhi nghĩ, chỉ cần con la lớn cố gắng chạy, không làm trò là được.
Hàng rào mở ra, hai mươi con la chen nhau chạy ra. Số con la không nhiều, hai tỷ muội liền nhìn thấy ngay con la lớn. Con la lớn chạy mấy bước rồi dừng lại, đi bộ từ từ như đang tản bộ, chẳng hề hoảng hốt.
"Nó muốn làm gì vậy?" Bách Quả Nhi hận không thể xông lên quất nó, "Nó có phải bị kích thích rồi không?"
Bách Phúc Nhi im lặng che trán, nàng biết ngay tên hỗn đản này sẽ không chạy trơn tru như vậy.
Vệ Vân Khôn và tên Lưu công tử hèn mọn cũng để ý đến con la lớn, "Như thế này là không được rồi?"
"Trên cổ con la đó có phải đeo cái cờ gì không?"
Lưu công tử hèn mọn nghiêng đầu, "Sai người đi xem thử con la nhà ai."
Vệ Vân Khôn lập tức sắp xếp người đi.
Đến khi những con la khác đều chạy gần nửa đường, con la lớn vẫn còn lững thững, hai tỷ muội sốt ruột vô cùng. Bách Quả Nhi nói nhất định sẽ không cho nó ăn kẹo mạch nha.
Đúng lúc Bách Nam Tinh định xông lên quất nó, con la lớn rốt cuộc cũng chịu động, mà còn chạy với tốc độ cực nhanh, miệng còn la hét, "Để cho các ngươi chạy nửa vòng, để các ngươi biết sự lợi hại của Loa gia."
"Những kẻ bại dưới vó ta, chuẩn bị nghênh đón Loa gia chà đạp lên tôn nghiêm của các ngươi đi!!!"
Con la lớn chạy nhanh như chớp, với tốc độ đó, người trên khán đài có muốn không thấy cũng không được, "Ai nha, vừa nãy tôi còn tưởng con la đó ngủ quên, giờ thì tỉnh rồi à?"
"Nó chạy, còn nhanh hơn cả ngựa nữa?"
"Không phải là linh tính sao, sao vừa nãy nó không chạy, chẳng lẽ là Bách đoan công chưa kịp thi pháp?"
"Ha ha ha~~~"
Lưu công tử hèn mọn quên cả phe phẩy cây quạt trên tay, thấy một con lừa chạy nhanh như ngựa thì càng thấy hiếu kỳ.
Giữa tiếng reo hò và tiếng cười nói trên khán đài, con la lớn thành công đuổi kịp những con la phía trước, một hơi vượt qua cả con la đang dẫn đầu. Lúc sắp về đến đích, nó bỗng dưng dừng lại, Bách Quả Nhi tức muốn chửi, "Còn có một bước, nó lại muốn làm trò gì?"
Trong sự kinh ngạc của mọi người, con la lớn quay đầu lại đợi con la chạy sau lưng đến gần, nhẹ nhàng nhấc chân vượt qua vạch đích, đứng bên cạnh, ". . ."
Con la này có phải đã thành tinh rồi không?
Hành vi này của nó là đang chà đạp lên con la gắng sức đuổi theo phía sau đó!
Mà con la chạy thứ hai kia cũng có thực lực, bị con la lớn sỉ nhục, khiêu khích như vậy sao chịu được.
Ngay tại chỗ nó đánh nhau với con la lớn. Con la lớn nghênh chiến một hồi rồi lại bắt đầu chạy quanh sân, "Đồ bại dưới vó ta, ngươi tới đây, ngươi đuổi theo ta đi ~"
Nghe giọng điệu vừa thèm đòn vừa khiêu khích như thế, con la thứ hai kia sao mà chịu cho nổi?
Người trên khán đài liền thấy hai con la một con chạy, một con đuổi, con chạy thì cứ chạy được một đoạn lại dừng, chờ con đuổi đến gần thì lại vung chân chạy, ngươi đuổi ta chạy khiến người trên khán đài chẳng biết nên cười hay nên khóc.
"Ôi trời, hai con la này làm sao vậy? Còn bắt đầu trêu nhau?"
"Tôi thấy không phải là trêu, rõ ràng là con la chạy trước đang chọc tức."
"Cũng chỉ là con la thôi, nếu là người chắc bị người ta xông vào giáo huấn rồi."
"Đây đúng là con la nhà Bách đoan công rồi, chắc là phù thủy uống say rồi."
Bọn họ ngại không dám nói thẳng ra, chẳng lẽ nhà Bách đoan công là thế này sao? Chủ nhà thế nào nuôi ra súc vật thế ấy?
Bách Phúc Nhi che trán, nàng giờ trăm phần trăm xác nhận, đầu óc con la lớn đích thực không được tỉnh táo, quả nhiên, ông trời cũng công bằng, cho nó chân chạy nhanh thì không cho nó cái đầu. Giống hệt một tên dở hơi.
Cuối cùng, Bách Nam Tinh phải ra sân dẫn con la lớn đi. Hai chị em liền đứng lên, Bách Quả Nhi nói nhỏ: "Hay là nhờ ông làm cho con la lớn thang thuốc khai khiếu, có khi còn cứu được."
Hành vi của con la lớn thực sự khiến người ta thấy mất mặt, nhỡ người khác biết đó là con la nhà họ, e rằng lại cho cả nhà họ đều bất thường.
Vừa thấy con la, Bách Quả Nhi liền xông lên tháo chiếc vòng đỏ trên cổ nó ra, tránh cho bị người khác nhận ra.
Con la lớn ghé vào bên cạnh Bách Phúc Nhi, "Thế nào, Loa gia có phải rất oai phong không, khiến bọn chúng chạy một nửa cũng không nổi, Loa gia quả nhiên danh bất hư truyền, có thể sánh vai cùng Loa gia chỉ có ngựa thôi. Haizzz, cô đơn quá ~"
"Loa gia nhờ ngươi sắp xếp một trận đấu với ngựa, ngươi sắp xếp chưa?"
Bách Phúc Nhi giả vờ như không nghe thấy gì, tạm thời nàng chưa muốn nói chuyện với con la lớn.
Bách Nam Tinh và Bách Xương Bồ nhìn chằm chằm vào con la lớn, "Tam muội, sao ta có cảm giác nó đang nói chuyện với ngươi?"
Bách Phúc Nhi quay đầu, "Có sao?"
Nàng nhất định sẽ không thừa nhận.
Bách Xương Bồ nói, "Nó thật sự giống như đang nói chuyện với ngươi, còn có vẻ khoe khoang nữa."
Nói thì nói đi, nó còn đưa tay lên mông con la lớn sờ soạng, nắn hai cái, "Con la lớn thịt chắc thật, khỏe mạnh ghê."
Con la lớn lập tức cảm thấy mình bị chiếm tiện nghi, giơ chân đạp vào đùi Bách Xương Bồ, "Ui da, con la này đá ta."
May mà con la lớn hiểu đây là anh trai của nha đầu thúi nên không dám đá mạnh, nhưng vẫn làm đùi Bách Xương Bồ bị ửng đỏ, liền nhận một cái tát của Bách Phúc Nhi.
Đến đây thì không được, con la lớn dường như cảm thấy mọi người xung quanh đều đang xem trò cười của mình, bị đánh ngoài đường, sau này nó còn mặt mũi nào gặp ai, còn dám chạy nhảy gì nữa.
Nó lập tức ba chân bốn cẳng chạy mất, với tốc độ đó thì mấy anh em làm sao mà đuổi kịp. Sau khi chạy hộc cả hơi cũng không thấy bóng dáng con la đâu. Anh em nhà họ trợn tròn mắt.
"Xong rồi xong rồi, tính con la này cũng lớn quá đi, đừng có lạc mất, mất bao nhiêu bạc mua đó."
Tìm khắp nơi không thấy, đành phải về tìm người, vừa đến cửa Ngô Cường đã ra đón, "Ôi, sao các ngươi giờ mới về, xảy ra chuyện gì, con la tự về rồi, đang khóc trong chuồng kìa, nằm trên đống cỏ khóc thút thít, từ trước đến giờ chưa thấy chuyện lạ lùng như vậy, rốt cuộc các ngươi đã làm gì nó?"
"Hay là hôm nay nó thi không tốt?"
Trời xanh ơi, hắn cũng thấy rất hoảng, chưa thấy con la nào giống người như vậy cả, nó khóc hắn nghe mà thấy tủi thân luôn.
Mấy anh em vội vàng chạy đi xem, vừa đến gần Bách Phúc Nhi đã nghe con la lớn khóc rấm rứt, "Ô ô ô~~~ Đều là lũ vô lương tâm, ta cố gắng chạy như vậy vì ai chứ, kiếm bạc thì chắc ta dùng được chắc, còn đánh ta giữa đường, không chừa cho ta một chút mặt mũi nào. . . Ô ô ô~~~"
"Sờ mông lung tung, chiếm tiện nghi của ta, còn không cho ta phản kháng à, cả nhà đều vô lương tâm, Loa gia thật không biết nhìn người, ô ô ô~~~"
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận