Ta Cả Nhà Đều Tại Nhảy Đại Thần

Ta Cả Nhà Đều Tại Nhảy Đại Thần - Chương 371: Nên bỏ đến thời điểm muốn bỏ được (length: 4022)

"Tiểu đồ nhi à, vi sư không thể đối đầu với An đại tướng quân."
Biết được tiểu đồ nhi có khả năng bị An đại tướng quân để mắt tới, còn chưa đợi Bách Phúc Nhi nói hết lời, Cổ tiên sinh đã vội vàng thể hiện thái độ.
Hiếm khi thấy hắn nghiêm túc nói với Bách Phúc Nhi, "Triều đình hàng năm đều chọn mua đường từ bên ngoài, có thể sẽ ép giá thu mua của các ngươi xuống rất thấp, nhưng đó đã là giá cao nhất mà triều đình có thể đưa ra. Hàng năm có nhiều nơi cần dùng đến đường, đặc biệt là các đại tướng lĩnh, họ cần rất nhiều, số lượng phân đến tay cũng chỉ được một chút như vậy."
"An đại tướng quân trước đây luôn ở bên ngoài trấn thủ biên giới, đợi khi hắn trở về thì phần lớn các xưởng chế đường đã hợp tác với các tướng lĩnh khác, tay hắn lại có nhiều binh, cần đường càng nhiều, xưởng nhỏ căn bản không thể đáp ứng nổi. Bây giờ hắn biết đến ngươi rồi, ngươi chạy không thoát đâu."
Nói rồi ông liếc nhìn nàng một cái, "Đồ nhi à, tiền bạc kiếm không bao giờ hết được, không có những tướng sĩ phòng thủ biên ải, chống lại ngoại địch thì ngươi kiếm được nhiều tiền đến đâu cũng chẳng giữ được."
"Đến lúc nên bỏ thì phải bỏ được."
Bách Phúc Nhi ngồi trên ghế đẩu, vừa gặm lê vừa lẩm bẩm, đạo lý thì nàng hiểu, nhưng "Chúng ta mở cửa buôn bán, cần phải nuôi sống biết bao nhiêu người, không trả tiền thì không được."
Tuyệt đối không thể cho không được.
"Không nói đến kiếm tiền, thì ít nhất thu chi phải cân bằng chứ?"
Cùng lúc đó, trong phủ An đại tướng quân, Vệ Vân Kỳ thản nhiên đứng trước mặt An đại tướng quân, khẽ khàng nói, "Dù gì cũng phải để người ta thu chi cân bằng."
"Vệ gia đã qua lại với Bách gia từ lâu, tất nhiên hiểu rõ phong cách làm việc của Bách gia. Nhà này chỉ dốc lòng muốn làm tốt việc buôn bán, cũng chịu bỏ vốn làm lời, cả huyện Thương Khê phía tây nam, thậm chí các huyện lân cận cũng đều được hưởng lợi từ đó."
"Có thể nói một xưởng chế đường nuôi sống cả mấy huyện dân chúng, tính toán kỹ thì lợi nhuận cũng không cao, chắc chắn không chịu được thua thiệt."
"Tướng quân cứ đi xem rồi sẽ biết, theo lý thuyết người nhà họ Bách lúc xưởng đường làm ăn phát đạt nhất có thể thu về một đấu vàng một ngày, nhưng cả nhà vẫn ở trong quê hương, không thuê nô tỳ, cũng chẳng mặc gấm vóc lụa là, rất đỗi mộc mạc."
An đại tướng quân muốn đường, mà lại còn muốn số lượng lớn, trong lòng nóng vội đến mức không thể chờ Vệ Vân Kỳ tự đến. Sáng nay, ông đã cho người đến gọi anh qua phủ nói chuyện.
Quản gia phủ An đại tướng quân lên tiếng, "Vệ tam công tử cho hỏi, giá mà Vệ gia đang giao dịch với Bách gia là bao nhiêu?"
Dù không trực tiếp quản việc buôn bán trong nhà, Vệ Vân Kỳ vẫn nắm rõ giá, "Đường đỏ có giá ba trăm văn, bốn trăm văn và năm trăm văn; đường phèn là bốn trăm năm mươi văn."
"Vệ gia hợp tác với Bách gia lâu nhất, mức giá này là thấp nhất trong số các thương hộ hợp tác với Bách gia."
Quản gia tướng quân rất khó xử, giá này mà họ cũng không thể đưa ra nổi.
"Vậy cây mía cũng chỉ vài đồng một cân thôi phải không?"
Bán với giá mấy trăm văn, lời lớn thế còn gì.
Vệ Vân Kỳ nói, "Phải vài chục cân mía mới làm ra được một cân đường, thêm chi phí các khoản nữa thì rất tốn kém, đó đều là tiền vốn. Mà tiền vốn này phải tính vào mỗi cân đường, giá cao là điều tất yếu, chứ cái giá này đã là rẻ hơn so với thị trường nhiều rồi."
An đại tướng quân nhíu mày, lên tiếng, "Ngươi đi hỏi giúp, nếu như bản tướng quân che chở Bách gia, trong khả năng của mình tạo điều kiện tốt nhất cho họ, liệu nàng có thể cho giá rẻ hơn không, không quá một trăm văn một cân?"
Vệ Vân Kỳ chắp tay, "Dạ."
Lúc này An đại tướng quân mới ngẩng lên nhìn hắn, "Chuyện võ cử đã chuẩn bị đến đâu rồi?"
"Đã chuẩn bị chu đáo."
An đại tướng quân đứng dậy đi ra ngoài, "Đi theo bản tướng đến diễn võ trường."
Vệ Vân Kỳ vội vàng đi theo.
(Hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận