Ta Cả Nhà Đều Tại Nhảy Đại Thần

Ta Cả Nhà Đều Tại Nhảy Đại Thần - Chương 275: Ngươi không tỷ tỷ ngươi không hiểu (length: 7792)

Hèn mọn Lưu công tử này hai ngày vẫn luôn suy nghĩ Bách Phúc Nhi vì sao có thể sai khiến gia súc, càng nghĩ càng thấy lạ lùng, còn có chuyện nàng không hiểu sao lại mang con la đi gặp ngựa, còn gặp ngựa cái, rồi con la kia cũng biểu hiện thật đáng nghi, mà hắn luôn cảm thấy con la đôi khi đang nói chuyện.
Đáng tiếc, hắn không biết con la nói gì, cũng không có chứng cứ.
Nghĩ tới nghĩ lui, nghĩ đến chính mình cũng sắp thần kinh.
Bách Phúc Nhi như có điều suy nghĩ sờ cằm nhỏ, cuối cùng trịnh trọng gật đầu, "Ta thấy Lưu công tử ngươi nói rất có lý, càng nghĩ càng thấy đúng là chuyện như vậy, có thể là con la thích ngựa."
"Nhưng mà, con la thích ngựa thì có gì sai sao?"
"Con ngựa bạch mã của Vệ tiểu công tử kia rất đẹp mà."
Thấy nàng đôi mắt to chớp chớp, Lưu công tử theo bản năng lắc đầu, lập tức chính mình cũng ngớ ra, con la thích ngựa?
Hình như cũng không có gì lạ.
Bỗng nhiên giật mình, chẳng lẽ những người đến vùng Tây Nam này đều có chút không bình thường, vì sao lại phải suy nghĩ những chuyện này?
Nghĩ chuyện đường đỏ chẳng phải tốt hơn sao?
"Ta thấy trong thành cũng bắt đầu có mía bán rồi, đường đỏ của ngươi khi nào có?"
"Sắp rồi."
Bách Phúc Nhi phủi tay, "Nửa tháng nữa chắc sẽ có đợt đường đỏ đầu tiên."
"Chờ có đợt đường đỏ đầu tiên, chúng ta sẽ mời Lưu công tử ngươi tới nếm thử, tiện thể định giá luôn."
Đang nói chuyện thì Vệ Vân Khôn cũng qua đây, biết được nửa tháng nữa sẽ có đường đỏ thì rất hài lòng, "Vậy ta xin chờ tin tốt từ Phúc Nhi cô nương vậy."
Bên ngoài nhà Bách gia vì Vệ gia đến mà càng thêm náo nhiệt, trong nhà Trương địa chủ ở Liễu Gia loan cũng rất náo nhiệt, bất quá cái náo nhiệt kia có phần miễn cưỡng, thứ nhất là nhà người ta gả con gái, tự nhiên không vui vẻ bằng việc cưới vợ sinh con.
Thứ hai là Trương gia có nhiều bà con tới, rất khinh thường việc Trương Tiên Ngọc gả cho dân quê ở Văn Xương thôn, cảm thấy Trương địa chủ hồ đồ rồi, thậm chí có người hỏi thẳng Trương Tiên Ngọc có phải là số xấu, bị người ta bỏ rồi nên mới không còn cách nào khác.
Trương địa chủ rất tức, Trương phu nhân càng tức hơn, những người đàn bà thường ngày hay ghen ghét nàng giờ phút này cũng đến nói những lời chua chát, rốt cuộc trước đây Trương phu nhân đã hao tâm tổn trí vì chuyện hôn sự của Trương Tiên Ngọc, kén chọn mệt cả mắt, không ngờ cuối cùng lại gả cho một kẻ chân đất.
Lúc này Trương phu nhân cũng không thể mất khí thế được, cười nói: "Người ta ấy mà, mắt nhìn xa trông rộng vào, ta nghe nói nhà kia của con rể, Tiên Ngọc vừa về là quản gia, cả chuyện làm ăn đường đỏ của Bách gia cũng sẽ biết, đến cả huyện lệnh cũng phải đi mua, còn tới nhà Bách gia mấy lần, đủ thấy coi trọng đường đỏ cỡ nào."
"Con gái ta về nhà chồng là sẽ lo việc mua bán đường đỏ, đừng thấy nhà kia của nó bây giờ có vẻ không được oách cho lắm, cứ chờ thêm hai ba năm nữa là khác ngay."
"Mà nói đi cũng phải nói lại, con rể ta tướng mạo đường hoàng khỏe mạnh, tính tình thì hiền lành, cái gì cũng nghĩ cho Tiên Ngọc trước, làm cha mẹ như ta cũng mong muốn gả con gái cho nhà có cuộc sống tốt, chứ không phải gả vào nhà nào vẻ ngoài hào nhoáng nhưng cuộc sống thật sự thì không biết thế nào."
Mấy người phụ nữ xung quanh đều cười cười, nhưng nghĩ gì trong lòng thì chỉ mình họ biết.
Chờ đến giờ lành, quản gia mới vui mừng chạy vào nói đoàn rước dâu đã đến.
Bách gia cưới Trương Thanh Thanh thì thuê kiệu hỉ, cưới Trương Tiên Ngọc cũng không thể khác biệt, một đám trai làng cười đùa trêu ghẹo, đoàn kiệu phu khiêng kiệu hỉ thổi sáo đánh trống đến.
Đón dâu đương nhiên là lại một phen náo nhiệt, đợi Trương Tiên Ngọc được Trương Ngọc Thạch cõng lên kiệu hoa, Trương địa chủ tay mập mạp quệt mắt nhỏ, khóc thương tâm không thôi, Trương phu nhân cũng lau nước mắt, cái cảnh ấy nhìn cứ như Bách Xương Bồ là thổ phỉ, mang người tới cướp con gái người ta vậy.
"Tỷ, ba ngày nữa ta sẽ đến đón tỷ nhé."
Trương Ngọc Thạch cũng đỏ mắt, nhìn Bách Xương Bồ muốn nói rồi lại thôi, cuối cùng thốt ra một câu, "Ngươi đối tốt với tỷ ta."
Hắn không dám nói nhiều, vì cha hắn bảo, chị đã gả đi là người nhà người ta, phải đối xử tốt với anh rể, chỉ mong anh rể cũng tốt với chị mình.
Hắn muốn khóc nhưng không khóc được, vì bên cạnh có một thằng nhóc khóc còn thảm hơn hắn, chả hiểu sao.
"Tiểu Bảo, có gì mà khóc?"
Trương Tiểu Lượng thấy ngượng.
Trương Tiểu Bảo khóc nức nở, "Ngươi có chị gái gả chồng đâu mà hiểu."
Hắn cũng là người từng đưa chị gái về nhà chồng, từ khi chị hắn đi lấy chồng, nhà hắn mất cả tháng mới quen được, thời gian đó ăn cơm cũng không thấy ngon, cứ thấy trong lòng trống trải.
Nói xong thì níu Trương Ngọc Thạch, "Chị ta cũng về Bách gia, anh rể ta là Bách Nam Tinh, ngươi yên tâm đi, chị ta gả qua đấy tốt lắm, thật đó."
Trương Ngọc Thạch không mấy tin, chị của ngươi mà tốt vậy thì ngươi khóc thảm thiết làm gì?
Người lo việc dẫn dâu thấy giờ đã đến, cho phường nhạc thổi lên, đoàn người chuẩn bị xuất phát, ngoài cửa Trương gia cũng đốt pháo, trong tiếng pháo nổ vang rền kiệu hoa được nhấc lên, rồi xuất phát.
Trương phu nhân đẫm nước mắt hất một chậu nước ra, chậu nước trong vắt, ý là con gái bà trong sạch, kiệu hoa được đưa đi xa, tức là nhà trai nhận hôn sự này, tuyệt đối không đổi ý.
"Ai bảo con gái lấy chồng thì hắt nước ra ngoài, ý là con gái gả đi là người nhà người ta?"
Bà Lý đối với điều này thì bĩu môi, "Nước trong là tượng trưng cô nương trong sạch, người ta mang con gái mình về cũng là tán thành điều đó, không thể thay đổi, nếu ai thay đổi, thì trước khi kiệu hoa đi khỏi thì vẫn còn kịp."
"Chậu nước vốn dĩ phải là nước tắm tối hôm trước của con gái, bây giờ cũng đổi bằng nước sạch rồi, đừng nghe mấy người ngoài nói vớ vẩn."
Bách Phúc Nhi gật đầu, chuyện này lần trước nàng đã định hỏi rồi, còn tưởng là có thật cái chuyện hắt nước ra không nhận nữa chứ.
Liễu Gia Loan cạnh Văn Xương thôn, từ nhà Trương địa chủ sang nhà Bách gia cũng không xa mấy, đứng ở đầu thôn là có thể nhìn thấy, nghe được tiếng nhạc hỉ Bách Phúc Nhi liền cười, "Anh ta rước chị dâu về rồi, ta đi xem."
Nàng vừa ra đến cửa, mấy đứa nhóc đã chạy tới đón, khắp làng toàn tiếng cười đùa, thật là người cười chó sủa, nàng chưa kịp chạy hai bước đã bị Văn thị giữ lại, "Nương nhờ con làm cái gì?"
Bách Phúc Nhi đắc ý cười, "Con đi coi Khoai Lang."
Văn thị chỉ một hướng, "Con xem Khoai Lang đang ở đâu?"
Bách Phúc Nhi....
Đã đồng ý canh phòng giúp nàng mà giờ Khoai Lang đang nhảy nhót ngoài sân, nó trông bếp còn hợp lý hơn thì có?
"Hôm nay nhất định phải trừ đi của nó một khúc xương, không, ngày mai."
"Hôm nay để tự nó nhặt, thật đáng ghét."
Nói rồi quay người lẳng lặng đi về xem phòng, Lưu công tử và Vệ Vân Khôn đi dạo bãi sông trở về thấy cảnh này thì không nhịn được cười, "Vậy mà lại giao cho chó canh phòng, còn mình thì chạy đi."
"Cũng nên nhốt con chó vào phòng chứ."
Mới vào nhà chưa được bao lâu thì Bách Phúc Nhi đã nghe ngoài cửa một tiếng ồn ào "Tân nương đến rồi", tiếc là nàng không ra xem được, chỉ có thể ở trong sân nhỏ mắt to trừng mắt to với con la.
(Hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận