Ta Cả Nhà Đều Tại Nhảy Đại Thần

Ta Cả Nhà Đều Tại Nhảy Đại Thần - Chương 455: Cát Tiên thôn khai hoang (length: 7806)

Người nhà họ Bách ở đầm lầy thôn Cát Tiên cẩn thận xem xét, Bách Thường Phú đào bảy tám cái hố để kiểm chứng nơi này có thích hợp trồng mía hay không.
“Cũng không biết bao nhiêu năm, lớp bùn đen này bóng nhẫy, nếu tất cả đều dùng để trồng mía thì có chút không đáng, hoàn toàn có thể trồng ít lương thực.”
Mọi người đi một đoạn, Bách Phúc Nhi trong đám cỏ lau khô héo phát hiện một ổ trứng, liền xoay người nhặt một cục bùn ném về phía bụi cỏ lau ở đằng xa, nhất thời không ít chim chóc bay lên, xem ra nơi đây đúng là chỗ chim chóc làm tổ.
Bách Thường Phú nói: "Ở đây đào xuống chừng một thước rưỡi đều là bùn, đến lúc đó chặn nguồn nước, dọn hết cỏ lau trên mặt, sau đó đào sâu, phải moi hết bùn đen bên dưới lên phơi, qua một mùa hè nắng gắt, mùa đông hai trận tuyết lớn đóng băng, đầu xuân năm sau là có thể trồng lúa mì.”
Bách Phúc Nhi không hiểu cái này, “Năm nay không trồng được sao?”
“Năm nay không được.” Bách Thường Phú nói tiếp, “Nhìn thì có vẻ phì nhiêu, nhưng muốn xới lên phơi khô thì lại thành cục rắn, gieo mạ xuống không sống, không phải cứ có bùn là trồng được hoa màu.”
Bách Phúc Nhi tỏ vẻ lại học được một điều.
Trương Tiên Ngọc cũng đã hỏi mấy vấn đề, sau khi có được đáp án trong lòng cũng đã có chủ định, một ngàn hai trăm mẫu đất đã bị bọn họ thu vào trong túi, tiếp theo trọng điểm là khai hoang, tiền vốn đã bỏ ra đương nhiên phải nhanh chóng khai thác.
Mọi người liền đứng tại chỗ thương nghị, Trương Tiên Ngọc bày tỏ muốn đi tìm lý trưởng thôn Cát Tiên, “Chúng ta cách nơi này quá xa, chuyện trong nhà lại quá nhiều, chỉ có thể tìm người ở gần nơi này thôi.”
Xưởng vẫn đang làm đường, sau đó còn phải chuẩn bị cày bừa vụ xuân, những việc này đều là việc lớn, việc nào cũng không thể chậm trễ, sao còn công sức mà chạy tới đây?
“Tháng trước Chu lý trưởng thôn Cát Tiên còn đưa mía đến phường Chế Đường, ta thấy người cũng được, chắc là đồng ý giúp đỡ.”
Bách Thường Phú mở miệng, “Vậy còn chờ gì nữa, bây giờ đi tìm ông ấy đi.”
Mọi người vừa muốn rời đi thì từ đằng xa có mấy người chạy đến, người đi đầu lớn tiếng hỏi, “Người ở đâu đến, tới đây làm gì?”
Đợi người đến gần, Bách Thường Phú tiến lên thương lượng, người đi đầu nghe xong là người nhà họ Bách thì vội hỏi thăm, lại hỏi bọn họ tới đây làm gì.
"Lão trượng, chỗ này đã được nhà họ Bách chúng ta mua rồi, chuẩn bị khai hoang trồng lương thực.”
"Các ngươi mua?" Người đi đầu cất cao giọng, “Nhà các ngươi muốn trồng mía ở đây sao? Ái chà, ở đây không trồng được đâu.”
“Ái chà không đúng, mía thì chắc là trồng được, trồng lương thực thì không được.”
Người nhà họ Bách còn tưởng rằng ở đây có điều gì đó mà họ không biết, vội vàng hỏi, lão trượng này nói, "Chính là chỗ bùn đen này, nước thì ít mà cá nhỏ thì nhiều, cứ đến khi thời tiết ấm lên thì chim chóc rất nhiều, trước kia trong thôn đã có người thử xới đất trồng lúa mì, mà mầm còn chưa kịp lên đã bị chim chóc ăn sạch hạt giống rồi, các ngươi không biết đấy, kín đặc cả một vùng, nhìn mà phát sầu."
Bách Phúc Nhi đã hiểu, thì ra những loài chim đều chọn nơi này làm nơi trú ngụ, có cỏ lau để ở, có tôm tép để ăn, nơi đây chính là thiên đường của chúng.
Chim quá nhiều thì sẽ giẫm đạp hoa màu, đương nhiên không ai thích.
Bất quá "Nếu thật là vậy thì đến lúc chúng ta khai hoang sẽ phải chừa lại chỗ cho chúng nó, cũng không thể đuổi tận giết tuyệt."
Bách Thường Phú gật đầu, “Nãi gia ngươi nói, làm bất cứ việc gì đều phải có lòng kính sợ, những loài chim đó ở đây đã lâu rồi, không thể vì chúng ta vừa đến đã chiếm hết địa bàn của chúng.”
Vừa nói vừa nhìn về phía xa nhất, “Chỗ kia toàn là bùn lầy, cũng không biết sâu đến đâu, cỏ lau cũng nhiều, thôi không khai phá nữa, để dành cho chúng nó.”
"Còn về việc chim chóc ăn hoa màu..." Đây đúng là vấn đề, “Chỉ có thể khai hoang trước rồi xem tình hình thế nào, thiếu đi một khu lớn như vậy, chắc chúng cũng phải đi chỗ khác thôi?"
Mọi người cũng có chung ý nghĩ này, Bách Thường Phú tiện miệng cảm thán một câu, “Một khu lớn thế này, không biết đến bao giờ mới có thể khai hoang xong?"
“Các ngươi muốn khai hoang chỗ bùn đen kia à?" Một lão trượng bên cạnh dựng tai lên, “Các ngươi khai hoang có cần thuê người không?”
Mấy gã trai tráng đi cùng lão trượng cũng dựng tai lên, nghe được lời này mắt sáng lên, tiến lên tranh nhau tự tiến cử, “Bách lão bản, thôn chúng ta cũng trồng mía, cũng bán tới thôn Văn Xương, đều bán được rất nhiều năm rồi.”
“Thôn chúng ta không giàu có như thôn các ngươi đâu, các ngươi muốn thuê người khai hoang có thể cân nhắc thuê chúng ta không, người thôn Cát Tiên cũng nhiều, đều là người chịu khó, nhất định có thể siêng năng làm việc.”
"Đúng vậy, thuê chúng ta đi, chúng ta ở ngay trong thôn, cũng tiện hơn."
Trương Tiên Ngọc hỏi han mới biết người đi đầu tên Tuần, "Tuần đại thắng, Chu lý trưởng là người trong thôn các ngươi sao?"
“Ấy, người đó là bác cả ta đấy.”
Trương Tiên Ngọc gật đầu, “Chúng ta đang định đi tìm ông ấy đây, xin các người dẫn đường.”
Mấy người nhiệt tình dẫn họ về thôn, không bao lâu đã tìm thấy Chu lý trưởng đang bận rộn ở ngoài ruộng.
“Các ngươi muốn khai hoang chỗ bùn đen kia à?”
Chu lý trưởng cũng kể lại chuyện chim chóc, Trương Tiên Ngọc bày tỏ không có vấn đề, "Nếu không được thì chúng tôi sẽ trồng mía, những con chim đó cũng không thể ăn mía được."
Chu lý trưởng thấy vậy cũng không nói gì nữa, hỏi bọn họ muốn khai hoang như thế nào.
Về điểm này thì người nhà họ Bách có kinh nghiệm, "Thuê khoán, chúng ta cần phải dọn hết cỏ lau phía trên, sau đó phải xới đất, phải xới sâu hai thước, một mẫu đất chúng ta trả một trăm hai mươi văn."
Trước đây bọn họ thuê người ngoài khai hoang một mẫu là sáu mươi văn, nhưng đó là ruộng khô, chỗ bùn đen này nhìn đã biết không dễ khai hoang, giá cả tự nhiên phải cao hơn một chút, lại càng phải cao, bởi vì xới sâu sẽ khó hơn.
Chu lý trưởng thấy giá này rất hợp lý, dù sao so với khai hoang bình thường khó hơn nhiều, bày tỏ sẽ giúp họ thu xếp.
Bách Xương Bồ lấy ra một đồng tiền đưa cho Chu lý trưởng, "Chúng ta qua đây một chuyến cũng có chút phiền phức, xin Chu lý trưởng tận lực giúp thu xếp."
Có tiền và không có tiền là hai chuyện khác nhau, một lượng bạc đủ để Chu lý trưởng tận tâm làm việc.
Tin tức nhanh chóng được loan ra, trước cửa nhà Chu lý trưởng có rất nhiều người, nghe nói khai hoang một mẫu có một trăm hai mươi văn, mọi người đều cảm thấy hứng thú, nên biết dù lên thành làm công nhật một ngày cũng chỉ kiếm được ba mươi văn, mà công việc này cũng không phải ngày nào cũng có, phải xem vận may.
Loại chuyện tốt vừa làm ở nhà mà vừa kiếm được tiền như này, đúng là lần đầu tiên.
Huống chi lại là thuê khoán, người trong nhà đều có thể đi.
Chu lý trưởng lớn giọng nói lại những yêu cầu của nhà họ Bách đối với lần khai hoang này, nghe nói phải xới sâu hai thước họ cũng không có ý kiến gì lớn, chỉ cần tiền trả đủ, những thứ khác đều dễ nói.
Tiếp theo là mọi người đăng ký báo danh, cần bao nhiêu người từ từ, Bách Thường Phú dặn dò bảo ngày mai sẽ qua đo đạc đất đai, rồi mới dẫn cả nhà đi, những việc còn lại giao cho Chu lý trưởng phụ trách.
Đến khi họ về đến thôn Văn Xương thì trời cũng đã nhá nhem tối, Bách Thường Phú và Bách Xương Bồ không về nhà mà đi thẳng đến phường Chế Đường, Trương Tiên Ngọc lại lôi bàn tính ra tính toán một hồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận