Ta Cả Nhà Đều Tại Nhảy Đại Thần

Ta Cả Nhà Đều Tại Nhảy Đại Thần - Chương 157: Công công cấp mua đồ trang sức (length: 7567)

Đợi đến ngày hôm sau Bách Phúc Nhi tỉnh lại, Bách Lý Huy đã ở trong chuồng cho con la lớn ăn đậu, thấy nàng vừa đi vừa ngáp, Bách Lý Huy vui vẻ nói: "Phúc Nhi tỉnh rồi à."
"Gia gia, mọi người tối hôm qua về lúc nào vậy?"
Sao nàng lại chẳng nghe thấy tiếng động gì cả?
"Về trễ lắm." Bách Lý Huy nhìn con la lớn đang cúi đầu ăn đậu, hơi nhíu mày, "Phúc Nhi, trước đây cái tên Lưu công tử kia có từng nói với cháu muốn mua con la lớn không?"
Bách Phúc Nhi vừa gật đầu đã khẩn trương, "Hắn... vẫn muốn sao, có phải hắn không từ bỏ ý định, còn muốn mua con la lớn không?"
Con la lớn đang ăn đậu ngẩng đầu, "Ý gì đó, có người muốn mua ông đây sao?"
"Đồ nhóc con, ta nói cho ngươi biết, ngươi đừng có thấy tiền mà sáng mắt, ông đây có thể tùy tiện bán chắc?"
Nghe nó phát ra những âm thanh kỳ quái trong cổ họng, Bách Lý Huy hơi lo lắng, "Nó bị nghẹn hạt đậu à?"
Bách Phúc Nhi không có tâm trạng để ý nó, vội kể lại chuyện tên Lưu công tử hèn hạ muốn mua con la lớn, cuối cùng bị con la đá cho một cú, "Ta nghĩ từ đó về sau hắn hết hy vọng rồi."
"Gia gia, ông nói những nhà kia muốn bao nhiêu ngựa chẳng có, sao cứ muốn một con la vậy?"
Bách Lý Huy thở dài, "Lời thì đúng, nhưng con la lại chạy nhanh hơn ngựa."
Ông không biết Lưu công tử kia muốn con la làm gì, nhưng con la mà chạy nhanh hơn ngựa thì đúng là hiếm có, có lẽ hắn muốn kiếm lợi từ con la lớn.
"Gia gia, ông không đồng ý hắn chứ?"
Bách Lý Huy lắc đầu, "Con la này tuy về nhà ta không lâu, tính tình cũng không tốt, còn ham ăn, nhưng nó cũng có công lớn, người nhà nông, chẳng ai nghĩ đến chuyện bán đi con vật sức kéo trước khi cùng đường."
"Gia gia không định bán nó, chỉ lo tên Lưu công tử kia không bỏ cuộc, gây ra chuyện gì đó."
Bách Phúc Nhi cũng lo lắng, "Gần đây ta không ra thành nữa."
Nghe thấy con la lớn thở dài một hơi, rồi lại tiếp tục cúi đầu ăn đậu, nói thật, cái kiểu chạy như bay kia nó không muốn trải qua thêm lần nào nữa, mệt thật sự.
Đợi Bách Lý Huy đi khỏi, con la lớn mới ngẩng đầu lên, "Đồ nhóc con, ngươi đã hứa sẽ dẫn ông đây đi ngắm ngựa cái xinh đẹp, ngươi không đi thành, ông đây làm sao mà thấy ngựa cái?"
Bách Phúc Nhi trợn mắt, con la này đúng là không bình thường, đến lúc nào rồi mà vẫn còn nghĩ đến ngựa cái xinh đẹp.
"Ta thì có thể dẫn ngươi đi, nhưng nhỡ có ai ép mua ngươi thì ta cũng không chống nổi, cuối cùng cũng chỉ có thể bán đứng ngươi thôi.", "Bán ngươi ta cũng không lỗ, còn kiếm được một món, có điều nếu người ta không có ý tốt, muốn làm ngươi chết vì chạy, ngươi chọn đi, ở nhà nghỉ ngơi hay là mạo hiểm vì ngựa cái."
Con la lớn nghiêng đầu suy nghĩ, cuối cùng vẫn cúi đầu ăn đậu, "Mạng nhỏ của ông đây quan trọng hơn."
"Chết cha chết mẹ rồi, cứu mạng, có người muốn trộm Khoai Lang."
Tiểu hoa cẩu vừa ồn ào vừa chạy đến, sau lưng còn có Bách Lý Xương, Bách Phúc Nhi khóe mắt giật giật, "Nhị gia gia, ông đuổi Khoai Lang làm gì?"
Bách Lý Xương xoa tay, "Phúc Nhi à, hai thúc của cháu chẳng phải chuyển về nhà ở rồi sao, cái nhà mới buổi tối không có người trông, ta định dẫn tiểu cẩu qua đó."
"Không đi, Khoai Lang không đi, Khoai Lang không đi."
Gâu gâu vài tiếng Khoai Lang lại chạy, Bách Lý Xương co giò đuổi theo, xem ra không đuổi kịp.
Bách Lý Huy đi rồi lại quay lại, biết chuyện thì giận tím mặt, chắp tay sau lưng thở phì phò quay người đi.
Buổi sáng phát tiền cho đám đàn ông trong thôn, mọi người vui mừng ra mặt, trưa hôm đó cả thôn Văn Xương lại nức mùi thịt.
Ăn cơm xong cả nhà tụ họp một chỗ, Bách Lý Huy nói đến vụ thu hoạch tiết Khánh Phong lần này, ngoài danh tiếng của họ càng thêm vang dội, còn nhắc đến việc con la lớn kiếm tiền.
Về chuyện mất một trăm lượng thì bị bỏ qua luôn, không nhắc tới.
"Lần này con la có thể kiếm một trăm lẻ năm lượng là chuyện chúng ta không dám nghĩ tới, tự dưng lại kiếm được, nói đi nói lại vẫn là Phúc Nhi nhà ta có phúc khí, trận so tài kiếm được một trăm lượng kia cũng là người ta đến nhờ Phúc Nhi, Phúc Nhi đem lại đó."
Lời này vừa nói ra cả nhà đều kinh ngạc, con la mà cũng có thể kiếm tiền được sao?
Mọi người xôn xao, nhưng dù thế nào, nhà có thêm một trăm lượng vào sổ là chuyện lớn, nhất là đối với Tiểu Lý thị lại càng vui, cuối cùng thì nàng sắp cưới vợ cho con rồi.
Nhận được ánh mắt của Lý bà, Bách Phúc Nhi đứng lên, lấy ra một chiếc hộp nhỏ, cười tủm tỉm nói với mọi người: "Gia gia nói nhà mình có thêm tiền, phải có chút biểu hiện, chi tiền cho mỗi nữ nhân trong nhà một đôi bông tai."
"Để chúng ta người nhà nông cũng phải ra dáng một chút."
Mấy chị em dâu nhà Tiểu Lý thị đều sáng mắt, trời ạ, công công móc tiền ra mua đồ trang sức cơ đấy!
Chuyện này mà nói ra ngoài không khéo người ta sẽ ghen tỵ đến điên mất.
Mấy người đè nén sự háo hức muốn tiến lên, đều có chút kích động cười rộ lên.
Hộp nhỏ là do tiểu nhị cửa hàng trang sức đưa tới, vừa mở ra Bách Phúc Nhi liền lấy ra một đôi khuyên tai vàng đưa cho Lý bà, "Mua cho bà nội con là vàng ạ."
Nói xong cô giơ tay lắc lư cho mọi người xem kỹ, ba bà con dâu lập tức hùa theo, "Đẹp quá, rất hợp với bà nội."
"Sang trọng ghê, vàng óng ánh, mẹ mà đeo lên thì nhất thôn luôn."
"Mẹ sớm phải có đôi bông tai vàng rồi, vẫn là cha nghĩ chu đáo...."
Xem xong Bách Phúc Nhi mới vui vẻ đưa bông tai cho Lý bà, "Bà ơi, có muốn đeo lên cho mọi người xem thử không ạ."
Lý bà thích thú nhìn đôi bông tai vàng, từ hôm qua biết chuyện là bà đã mong ngóng rồi, đúng là đẹp thật.
Trương thị nhanh tay nhanh mắt, cười nói: "Để con đeo giúp mẹ, còn nhờ mẹ rạng rỡ thêm."
Lý bà hiện đang đeo vòng bạc ở tai, Trương thị cẩn thận tháo ra rồi đeo bông tai vàng vào, cả nhà lại bắt đầu ca ngợi, ai nấy cũng đều khen đẹp, Lý bà vui đến mức không thấy mắt đâu.
Bách Phúc Nhi lại bắt đầu phát cho mấy bà cô thím, "Đây là cho đại bá mẫu."
"Đây là cho mẹ con."
"Đây là cho tam thím."
"Đều là hồ lô bạc, nhưng hoa văn trên hồ lô khác nhau ạ."
Ba chị em dâu mừng rơn, dưới sự huyên náo của mọi người cũng đều đeo lên, cả bọn lại ngượng ngùng cười.
Tiếp theo cô phát cho Bách Hoa Nhi, "Chị Hoa Nhi là hoa đinh hương bạc, chị Đóa Nhi cũng vậy."
Bách Đóa Nhi đang xem náo nhiệt thì hết sức ngưỡng mộ, cô không ngờ mình cũng có, tự dưng lại có được làm cô kinh hỉ quá đỗi, vành mắt cũng đỏ lên, "Mình cũng có à, trời ơi, đẹp quá."
Bách Phúc Nhi cười tủm tỉm gật đầu, "Không chỉ chị Đóa Nhi có đâu, chị Thanh Thanh cũng có, dù sao chị Thanh Thanh cũng sắp xuất giá, cũng là nữ quyến nhà mình mà."
Tiểu Lý thị cười đến đỏ mặt, đây là chuyện làm vẻ vang cho nhà gái mà.
Cuối cùng Bách Phúc Nhi mới lấy ra hai đôi bông tai nhỏ hình hoa, "Con và nhị tỷ là hoa nhỏ."
Nói xong hai tỷ muội liền đeo lên, còn lắc lắc đầu, "Có đẹp không ạ."
Bách Diệp Căn nhảy dựng lên ngay, "Đẹp ạ, mấy tỷ của con đẹp nhất."
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận