Ta Cả Nhà Đều Tại Nhảy Đại Thần

Ta Cả Nhà Đều Tại Nhảy Đại Thần - Chương 348: Liên hợp Vệ gia đưa đường tham tuyển (length: 7993)

Hai cô con dâu nhà Vệ gia đang mải mê nghiền đường phèn trong sân, còn Vệ Vân Kỳ ở Vọng Phúc Cư thì đã thay một bộ trang phục, nhét thứ gì đó đã chuẩn bị từ trước vào ngực rồi định ra ngoài.
"Công tử ơi, cô nương Phúc Nhi đúng là muốn đi thật rồi, đang thu dọn đồ đạc kìa."
"Ôi chao, ngài còn định ra ngoài vào lúc này làm gì chứ?"
Chè trôi nước thấy mà sốt ruột, đúng là giận vì không tranh đoạt, lửa đã cháy đến nhà rồi mà công tử nhà mình vẫn không hề lo lắng, sáng sớm tỉnh dậy thì luyện kiếm, xong lại nhốt mình trong phòng viết viết cái gì đó.
Giờ lại còn đòi ra ngoài.
Hắn vừa đuổi theo ra đến cổng Vọng Phúc Cư, Vệ Vân Kỳ bỗng nhiên quay lại, "Hôm nay ta có việc ra ngoài, ngươi không cần đi theo."
"Không phải..."
Chè trôi nước rất bất lực, "Hôm nay giữa trưa lão gia muốn mở tiệc chiêu đãi người nhà họ Bách tại phủ, bảo ngài đến dự tiệc đấy."
Vệ Vân Kỳ quay người lại, "Ta có việc, không về ăn cơm trưa."
Nói xong sải bước đi nhanh, đến cửa dắt ngựa rồi nhanh nhẹn leo lên, rồi nhanh chóng rời khỏi con ngõ nhỏ nơi Vệ gia ở.
Vệ nhị phu nhân nghe tin thì giận đến tối sầm mặt mày, "Dạo này Kim Cương Nô đang làm cái gì?"
Chè trôi nước lắc đầu, thành thật khai báo, "Từ năm ngoái công tử ra ngoài không mấy khi mang ta theo, cũng không biết đi đâu, chỉ là có đôi khi về người toàn là thương tích, khi thì bầm tím khắp người, khi thì là bị vật cùn đánh, khi thì lại có vết dao..."
"Những chuyện này sao ngươi không nói sớm?"
Dù gì thì cũng là cục cưng của mình, nghe thường xuyên bị thương liền sốt sắng cả lên.
Chè trôi nước rụt cổ, sắp khóc đến nơi, "Là vì trước kia ta cái gì cũng nói với phu nhân, công tử bảo ta là cái mồm rộng, giờ chuyện của hắn một chút cũng không cho ta biết, còn nói nếu ta cứ đi um lên chuyện hắn bị thương thì sẽ đuổi ta ra khỏi Vọng Phúc Cư."
Một gã sai vặt sát người làm đến thế này thì bát cơm cũng sắp không giữ nổi rồi.
Vệ nhị phu nhân cau mày, "Bình thường ngươi không thấy chỗ nào bất ổn hay sao, hoặc hắn thường đi đâu?"
Chè trôi nước lắc đầu, "Công tử ngày thường không nói gì hết."
Vệ nhị gia đi tới hỏi thêm mấy câu, Chè trôi nước phần lớn đều không biết, phẩy tay cho hắn lui sau đó lo lắng, "Đừng có gây ra chuyện gì đấy?"
"Phỉ!"
Vệ nhị phu nhân oán hận liếc ông ta một cái, "Mong con trai ông được tốt một chút đi."
"Bao nhiêu năm nay dù lăn lộn, nhưng chuyện hạ lưu khi nam phách nữ chưa từng làm."
Vệ nhị gia chống nạnh, nghe người gác cổng nói người nhà họ Bách đã đến, bèn nói: "Mặc kệ nó như thế nào vậy."
Vệ nhị phu nhân thở dài, thật bất đắc dĩ.
Hai anh em Bách Thường An vừa đến đã hỏi Vệ nhị gia về chuyện mua nhà ở kinh thành, biết họ muốn mua nhà, Vệ nhị gia liền nói chuyện tường tận với họ, Bách Nam Tinh vội đi xem đường phèn của Bách Phúc Nhi.
"Tam thúc bảo muội đang nghiền đến gần thành công rồi à?"
Bách Phúc Nhi chỉ cái đĩa đang phơi nắng ngoài cửa sổ, "Xem thử chút?"
Bách Nam Tinh tiến lên nhìn kỹ rồi kinh ngạc, "Sao làm được hay vậy, so với ban đầu đẹp hơn nhiều."
Bách Phúc Nhi thoải mái ngồi, "Đây là bí phương độc nhất vô nhị của ta, đại ca, mau chóng biểu lộ sự bội phục với ta đi."
Bách Nam Tinh vui vẻ chấp tay cúi người, "Bội phục, bội phục."
Trương Tiên Ngọc vừa từ bên ngoài về thì cảm thán, "Vừa tới chúng ta còn lo lắng việc buôn bán đường trong nhà ngày càng đi xuống, giờ chỉ sợ lại cung không đủ cầu."
"Nếu loại đường phèn này lại ra lò thì chỉ sợ lại khách đến như mây thôi."
Hôm qua Bách Phúc Nhi đi trường đua ngựa một chuyến, sáng nay đã có mấy nhà khách thương đến bái phỏng Trương Tiên Ngọc, mục đích là gì, thứ nhất là tỏ lòng hiếu khách, thứ hai là muốn đặt hàng trước số lượng lớn đường đỏ và đường phèn.
Ánh mắt dừng trên người Bách Phúc Nhi, "Sáng nay gia chủ nhà họ Thẩm đến chơi, nói chuyện rất thân mật, nói hôm qua Thẩm công tử còn gặp muội, hai người trò chuyện cũng không tệ, nhà họ Thẩm nói muốn mở tiệc chiêu đãi chúng ta."
Bách Phúc Nhi gật đầu, "Có gặp, còn giúp ta trả một lượng bạc tiền phí cưỡi ngựa nữa."
Trương Tiên Ngọc nghĩ ngợi rồi mở miệng, "Đến nhà Cổ gia rảnh rỗi thì đừng tự ý ra ngoài, ra ngoài phải có người đi cùng."
Bách Phúc Nhi thờ ơ, "Ta biết, tẩu tử coi ta là cái bánh thơm à?"
Trương Tiên Ngọc bất đắc dĩ, cô em chồng này thông minh thì có thừa, nhưng ngốc nghếch cũng không ai bằng.
Vệ Vân Tinh gần đến giờ ngọ mới về đến nhà, vừa đến đã nói với Trương Tiên Ngọc, "Sau này bắt đầu tuyển đường, các nhà đều tích cực hưởng ứng, Bách gia cũng muốn tham gia chứ?"
"Nghe nói lần này triều đình muốn năm mươi vạn cân đường, đường đỏ ra giá bốn trăm văn một cân, đường phèn năm trăm văn một cân, tính ra đây cũng coi như là mối làm ăn lớn."
Quan trọng là có thể nối được cái dây với triều đình.
Vệ nhị gia thấy thức ăn đã bày xong, cười nói: "Ăn cơm trước đi, chúng ta ăn xong rồi hãy nói chuyện."
"Đúng đúng đúng." Vệ Vân Tinh có chút ngượng ngùng "Vậy chúng ta ăn xong rồi lại bàn."
Bữa cơm này vốn định ăn tối, nhưng hai anh em Bách Thường An còn ở Ngô gia nghe khánh đàn, đợi khánh đàn kết thúc mới đến nên hơi muộn.
Bữa cơm có thể nói không khí thân thiện, Bách Phúc Nhi cảm thấy có lẽ là vì không có cái người hay phá cảnh Vệ Vân Kỳ ở đây nên mọi người ăn khá vui vẻ.
Sau khi ăn cơm, Vệ Vân Tinh đã không đợi được mà nói đến chuyện này, cha con bọn họ đã bí mật thương lượng, dù Bách gia không muốn cho họ nhúng tay vào chuyện này, họ cũng nguyện ý giúp Bách gia tham gia tuyển chọn thành công, chỉ cần Bách gia trúng tuyển thì việc kinh doanh đường sau này chắc chắn sẽ phất lên như diều gặp gió, bọn họ cũng theo đó mà được hưởng lợi.
Trương Tiên Ngọc đại diện cho Bách gia Chế Đường Phường bày tỏ thái độ, "Chuyện này chúng tôi đã thương lượng qua, hy vọng được hợp tác cùng Vệ gia tham gia tuyển chọn, nếu trúng tuyển thì Bách gia chỉ phụ trách làm đường, những việc còn lại hy vọng do Vệ gia đứng ra xử lý."
Cha con Vệ gia hết sức kinh hỉ, đương nhiên bọn họ đã nghĩ đến như thế nhưng làm vậy không khỏi có vẻ chiếm tiện nghi của Bách gia, và đúng là chiếm tiện nghi thật, cho nên cũng không tiện mở miệng nói.
"Được Bách phu nhân coi trọng, Vệ gia đương nhiên là nguyện ý tham gia rồi, về lợi nhuận, chia ba bảy, Vệ gia ba, Bách gia bảy."
Trương Tiên Ngọc cười cười, "Vậy thì không cần, ở kinh thành quan hệ rất phức tạp, toàn bộ nhờ các người lo liệu lên xuống thì sao có thể để các người thiệt được, vậy chia năm năm đi."
"Vậy không được..."
Mấy người một phen từ chối, cuối cùng đạt thành quyết định chia sáu bốn, Vệ gia bốn, Bách gia sáu.
Tiếp theo là bàn về chuyện đưa loại đường nào tham tuyển, "Đường đỏ thì dễ, đường đỏ loại nhất phẩm của Bách gia chúng ta có chất lượng cũng đã rất cao rồi, đường phèn chắc cũng tương tự."
Bách Phúc Nhi vốn nãy giờ im lặng đột nhiên lên tiếng, "Là ngày nào đưa đường?"
Vệ Vân Tinh đáp, "Ba ngày sau."
Bách Phúc Nhi trong lòng đã chắc chắn, "Các người đợi ta một lát."
Nàng quay về phòng lấy đường phèn đã phơi xong, dùng cái búa nhỏ đã chuẩn bị từ trước gõ đường phèn từng chút xuống, đem sợi dây trắng hủy thi diệt tích, sau khi xác nhận không sai thì dùng một tấm vải ma đậy lên rồi bưng lại tiền thính.
Giống như lời Vệ nhị phu nhân nói, nàng trực tiếp đặt loại đường phèn hoàn toàn mới này lên bàn để mọi người tự do xem xét đánh giá.
(Hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận