Ta Cả Nhà Đều Tại Nhảy Đại Thần

Ta Cả Nhà Đều Tại Nhảy Đại Thần - Chương 402: Sư đồ hai người cùng nhau xem náo nhiệt (length: 7711)

Bách Phúc Nhi, cái gọi là phương pháp đặc biệt, chính là ôm con quýt lớn đi trao đổi, biết được Bách Phúc Nhi có thể hiểu nó nói chuyện, con quýt lớn khóc rất lớn tiếng.
"Ta biết, ta đều biết, có thể là bọn họ đều nghe không hiểu ta nói gì, ta biết cũng vô dụng, meo ~~~"
Bách Phúc Nhi gãi cằm con quýt lớn, khiến con quýt lớn kể lại chuyện hai năm trước một lượt, lập tức thở dài yếu ớt, thì ra lão thái thái hoàng gia này không đoán sai, con quýt lớn xác định chính là nàng dâu sau này làm.
An ủi con quýt lớn vài câu, Bách Phúc Nhi liền nói cho nó kế hoạch tiếp theo, con quýt lớn tỏ vẻ nhất định sẽ phối hợp.
Chờ tất cả đã bàn giao xong mới mang con quýt lớn trở về, đặt con quýt lớn trên mặt đất, chính thức tuyên bố, "Con mèo này đã tạm thời khai trí, các ngươi có thể hỏi chuyện."
"Cái này mở?"
Lâm đại nhân tỏ vẻ không tin, không có đốt hương, không có giết gà hóa vàng mã, liền thành?
Con quýt lớn thành thật đứng giữa đám người, kêu meo, ý nói: Các ngươi có thể bắt đầu hỏi.
Trương Đại Khả nóng lòng muốn thử, cảm thấy lại đến lúc mình trổ tài, vừa mở miệng liền hỏi, "Hoàng mèo, ta lại hỏi ngươi, hai năm trước hai vị tiểu chủ nhân nhà ngươi bị hại, có phải ngươi đã thấy?"
"Meo ~ thấy rồi."
Trương Đại Khả không quá hiểu, Bách Phúc Nhi chỉ có thể nhắc nhở hắn, "Ngươi còn chưa nói quy tắc trả lời với nó."
"A a." Trương Đại Khả nói lại, "Nếu đúng thì kêu một tiếng, gật đầu; không đúng thì không lên tiếng, lắc đầu, có hiểu không."
"Meo ~"
Con quýt lớn rất phối hợp gật đầu.
"A ~"
Hoàng lão thái thái giật mình lùi lại một bước, "Này này."
Đáng tiếc hiện tại không ai giải thích cho nàng, Trương Đại Khả hứng thú tiếp tục hỏi, "Có phải là con chó kia tự phát điên cuồng cắn người?"
Con quýt lớn không lên tiếng, Trương Đại Khả lại hỏi, "Có phải có người sai khiến con chó kia cắn người?"
"Meo ~"
Con quýt lớn lại gật đầu, lần này ngay cả Lâm đại nhân cũng kích động, trực tiếp chen vào, "Kẻ gây án có phải người trong phủ này không?"
Theo tiếng con quýt lớn gật đầu, Hoàng lão phu nhân kích động toàn thân run rẩy, "Là ai? Là ai hại hai đứa cháu của ta?"
Con quýt lớn rất bất đắc dĩ, nó không nói được mà.
Lâm đại nhân mặt nghiêm nghị, "Nếu kẻ đó có mặt ở đây, ngươi có nhận ra?"
"Meo ~"
Chắc chắn rồi!
Không đợi Lâm đại nhân nói gì, Hoàng lão thái thái đã lên tiếng, bảo quản gia gọi tất cả người trong phủ đến, không được thiếu một ai.
Người đến rất nhanh, đều là những người đã hầu hạ ở hoàng gia nhiều năm, vừa đến liền bị quản gia sắp xếp đứng thành ba hàng, mời con quýt lớn đến nhận mặt.
Con quýt lớn cẩn thận nhìn từng người, lắc đầu, tỏ vẻ không có ai trong số này.
Trương Đại Khả tùy ý hỏi thế nào, nó cũng lắc đầu.
Khéo thật, quản gia vừa đuổi người đi thì bên ngoài vang lên một giọng nói, "Đều là đồ chết tiệt, phu nhân trở về cửa không có một ai ra nghênh đón, tất cả đều chạy hết vào đây làm gì?"
Con quýt lớn lập tức kích động, hung hăng "Meo" một tiếng liền xông ra ngoài, không đợi Bách Phúc Nhi và mọi người chạy đến đã nghe tiếng thét chói tai và tiếng chửi rủa, "Mày là cái đồ súc sinh, lần nào gặp bà mày cũng nhào tới, hôm nay bà mày thế nào cũng phải lột da mày mới được."
Viên ngoại là một bà già khỏe mạnh, bà ta mặc quần áo rất sang trọng, giờ phút này trên mặt có ba vết máu, cánh tay đang giơ cao con quýt lớn muốn ném xuống đất, Trương Đại Khả liền quát lớn, "Dừng tay, buông con mèo này ra."
Bà già sững sờ, con quýt lớn nhân lúc bà không để ý liền tự mình nhảy xuống, chạy đến trước mặt Lâm đại nhân phát ra âm thanh, đáng tiếc trừ Bách Phúc Nhi thì không ai hiểu nó nói gì, Trương Đại Khả quay đầu lại, "Đại miêu, có phải mày đang nói chính là người này đã gây ra chuyện?"
"Meo ~"
Con quýt lớn gật đầu thật mạnh, sau đó cong người lên, toàn thân lông dựng đứng, mắt như muốn phát động tấn công.
Trương Đại Khả hoàn toàn kích động, "Bắt người đàn bà này lại."
Bà già còn chưa kịp phản ứng đã bị người ta giữ tay, không ngừng kêu oan, đòi quan sai trả lời rõ ràng.
Tiếp theo chính là tiết mục Trương đại ca cùng con quýt lớn biểu diễn, một người hỏi, một mèo đáp, Bách Phúc Nhi cùng mọi người đứng một bên xem náo nhiệt, chẳng bao lâu sau Trương Đại Khả tổng kết lời khai của con quýt lớn, là bà già này đã cho chó ăn, còn là ăn thịt hầm, chó ăn thịt hầm liền phát điên, cắn chết hai đứa trẻ đang chơi trong sân, cuối cùng cũng chết dưới đòn loạn côn.
Bà già này không thể ngờ được mình lại bị một con mèo tố cáo, trong lòng hoảng loạn, nhưng rất nhanh đã lấy lại bình tĩnh.
Chỉ khoảnh khắc hoảng loạn đó đã bị Lâm đại nhân nhìn ra sơ hở, kết luận bà ta nhất định có vấn đề, liền muốn đưa người đi thẩm vấn.
Hoàng lão phu nhân xông tới, tát một cái vào mặt bà già, toàn thân run rẩy, "Nói, có phải con ác phụ kia sai khiến mày không, nói."
"Mẫu thân, chuyện này là như thế nào?"
Thì ra dâu của Hoàng lão thái tìm đến, thấy bà vú của mình bị bắt liền hỏi han, nào ngờ vừa mở miệng đã bị một cái tát vang dội, "Đồ ác phụ, ta đã nói là do ngươi giở trò, sao mà tâm địa ác độc vậy!"
Một cái tát này không chỉ đánh vào người hoàng phu nhân kia, còn đánh vào người Bách Phúc Nhi, quá đáng sợ!
Thật ra mà nói bà nội nàng cũng chẳng hiền lành gì, nhưng bà đối với dâu cũng chỉ dạy dỗ vài câu, chưa bao giờ động tay, ngay cả lớn tiếng mắng người cũng không có, tất cả sát khí đều nhắm vào người ngoài, cho nên nàng chưa bao giờ chứng kiến cảnh tượng này.
Một cái tát kia, đầu óc vị Hoàng phu nhân này như muốn nổ tung sao?
Trời ạ, mặt sưng hết rồi.
"Lão phu nhân!"
Một tiếng như muốn hộc máu vang lên trong sân, phát ra từ bà vú bị kìm kẹp, chỉ nghe bà ta nói: "Con gái nhà ta cũng có cha mẹ yêu thương, cũng là do hoàng gia các người mời bà mối tới tận cửa, đủ tam môi lục sính mà cưới về, cho dù là kế thất cũng là một chính thất phu nhân đường đường chính chính."
"Mấy năm qua bất kể ngươi đối xử với nàng thế nào, nàng cũng đều cung kính với ngươi, vì sao ngươi lại đối xử với nàng như vậy?"
"Vì sao ngươi lại ác độc như thế?"
Bà vú này vì quá kích động mà thoát khỏi tay quan sai, kích động chất vấn, "Ngươi cả ngày nói con gái nhà ta ác độc, cả cái sân này không ai ác độc bằng ngươi, con gái nhà ta mới gả đến tháng thứ ba đã có thai, cái thai trong bụng không còn, ngươi không biết?"
Vừa mới dẹp xong chuyện trong sân lại có thêm một người vào, là một nam nhân, nhìn vẻ mặt mọi người liền biết đây là đương kim gia chủ của hoàng gia, Bách Phúc Nhi phấn khích ngẩng cổ lên, Cổ tiên sinh cổ cao còn hơn cả nàng, sư đồ hai người một bộ dáng hóng chuyện.
Người đều đến đủ cả, tiếp theo chính là hỗn chiến, chỉ trích oán hận lẫn nhau, bà vú và Hoàng lão thái đấu khẩu ngang tài ngang sức, dồn đối phương vào thế bất lợi, hai bên đều không chịu thua.
Còn vị hoàng thúc kia thì đứng sang một bên dỗ dành Hoàng phu nhân vừa bị tát, Hoàng phu nhân nước mắt rơi như mưa, đầy vẻ ủy khuất.
Lâm đại nhân cùng mọi người không hề can ngăn, cứ để mặc họ làm ầm ĩ, rốt cuộc phần lớn người khi cãi nhau không có thời gian suy nghĩ, lời nói ra phần nhiều là thật.
(hết chương).
Bạn cần đăng nhập để bình luận