Ta Cả Nhà Đều Tại Nhảy Đại Thần

Ta Cả Nhà Đều Tại Nhảy Đại Thần - Chương 625: Lôi kéo quan hệ, hiện học hiện dùng (length: 7967)

Chuyện Xương Thuận hầu phu nhân không ưa Bách Phúc Nhi, nàng đã hiểu từ lần trước ở phủ Lý tướng quân, nguyên cớ cụ thể nàng chưa rõ, nhưng ít nhiều có liên quan đến Ôn Gia quận chúa.
Mọi người trêu đùa vài câu rồi vào chỗ ngồi. Việc Bách Phúc Nhi không nể mặt Tiền phu nhân ngược lại được lòng mấy vị phu nhân. Trong đó, Vưu phu nhân và Tào phu nhân thân cận với nàng hơn, hai người này trượng phu đều hơn Vệ Vân Kỳ một bậc, ngày thường cũng không mấy xem trọng Tiền phu nhân hay nói lời chua ngoa.
"Vệ thiếu phu nhân, nghe nói tay cô có thuốc trị thương khá tốt?"
Làm tướng lĩnh, trên người ít nhiều đều có vết thương, có cái là vết thương cũ lâu năm, hơn nữa những tướng lĩnh này phần lớn là trụ cột trong phủ, người nhà rất quan tâm đến sức khỏe của họ.
Vệ thiếu phu nhân trong mắt họ không chỉ là đồ đệ của Vô Biên đạo trưởng, mà còn có loại thuốc trị thương mà họ cần.
Bách Phúc Nhi cười nói, "Phương thuốc luyện chế thuốc trị thương đã đưa đến Xuân Sinh Đường. Hiện tại Xuân Sinh Đường có quầy thuốc trị thương chuyên biệt, trong đó có các loại thuốc với dược hiệu khác nhau. Tào phu nhân có thể đến xem."
"Loại cô dùng cho An nhị công tử lần trước còn không?"
Bách Phúc Nhi lắc đầu, "Loại thuốc đó dược liệu cực kỳ khó tìm, giờ vẫn chưa tìm được."
Tào phu nhân có chút tiếc nuối. Thuốc bảo mệnh, đương nhiên họ mong muốn dùng loại tốt nhất, "Khi nào có phải nghĩ cho ta giữ một ít, chỉ cần dược hiệu tốt, giá cả không thành vấn đề."
"Vậy ta nhớ ạ."
Quan hệ hai người tiến thêm một bước, sau khi tàn tiệc vẫn nói chuyện với nhau. Vệ phu nhân ban đầu cũng ở cùng, nhưng An đại tướng quân phủ nhị thiếu phu nhân Lưu thị hôm nay cũng đến, nàng phải đi tiếp chuyện.
Oan gia ngõ hẹp, Tiền phu nhân lại gặp Bách Phúc Nhi, hừ một tiếng rồi quay đi. Vưu phu nhân bên cạnh cười nói: "Cô đừng để ý đến nàng, nàng sống không thoải mái, luôn thấy người khác hơn mình."
Bách Phúc Nhi hứng thú buôn chuyện, "Phu thê không hòa thuận à?"
Tào phu nhân oán trách liếc Vưu phu nhân, "Ngươi lại nói lung tung."
"Ta có nói lung tung đâu." Vưu phu nhân không chịu thua, "Chúng ta đều là nhà võ tướng, nhà võ tướng đại đa số không có thiếp thất thông phòng, riêng Tiền tướng quân lại có. Mấy hôm trước còn nghe nói thiếp thất Tiền tướng quân có thai, hôm qua lại nghe nói thiếp thất đó không cẩn thận bị ngã, cả người lẫn con đều không còn, nửa đêm được người hầu khiêng ra. Trong này nếu không có gì thì ta không tin."
Bách Phúc Nhi trố mắt, đây là hạ thủ giết người sao?
"Vì sao đại đa số tướng quân đều không có thiếp thất?"
Câu này làm hai vị phu nhân đều ngạc nhiên nhìn nàng. Nghĩ Vệ gia và Bách gia giàu lên quá nhanh, những chuyện này có lẽ không hiểu. Vì sau này có được thuốc tốt, Tào phu nhân thấp giọng giải thích: "Trượng phu chúng ta đều là tướng quân, mà tướng quân không tránh khỏi việc dẫn quân đánh trận, người bên cạnh đương nhiên phải là người mình, đã tin thì sao không chọn con ruột mình chứ."
"Mà thứ tử không thích hợp, cha chết sớm thì con dễ tranh quyền đoạt vị, chỉ có đích tử mới có thể trông mong cha sống lâu, che chở cho mình, mưu đồ cho mình, dù sao đồ trong nhà sớm muộn cũng là của mình, chẳng phải gấp gáp."
"Vậy nên tướng quân phủ dù có thiếp thất thông phòng cũng nhất định không có thứ tử. Điểm này cô phải nhớ kỹ."
Bách Phúc Nhi đã hiểu, cúi người với Tào phu nhân, "Đa tạ phu nhân chỉ bảo."
"Cô khách sáo rồi, chuyện nhỏ thế này có gì mà cảm ơn."
Bách Phúc Nhi không nghĩ vậy, "Tình huống của ta hai vị phu nhân đều hiểu, đối với chuyện trong nhà không hề hay biết, muốn làm một người vợ hiền cũng không biết phải làm sao, chỉ có thể mò mẫm, chuyện này nếu không phải phu nhân nói cho, ta biết đường nào mà tìm."
Thấy nàng có thái độ nhún nhường như vậy, hai vị phu nhân đều rất hài lòng, cũng bằng lòng nói cho nàng một vài điều, ví như phải làm thế nào để giúp chồng thu phục lòng quân. "Chúng ta không thu phục được tướng lĩnh, thì thu phục người nhà của họ, phải biết gió thổi bên tai cũng rất lợi hại."
Việc làm thế nào để thu phục gia quyến lại là một môn học vấn, tóm lại phải có tiền, còn phải biết hạ mình, phải đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, cũng phải có bản lĩnh nắm giữ người khác. Chuyện này không nói rõ được, có lẽ do quan hệ chưa đủ thân để khai triển sâu hơn. Nhưng chỉ nhiêu đó Bách Phúc Nhi cũng cảm thấy có ích, quyết định ngày mai sẽ biếu quà đến phủ hai nhà để thắt chặt quan hệ, học đến đâu dùng đến đấy.
Đang nói chuyện, khi Bách Phúc Nhi định hỏi thêm thì một đám phu nhân đi đến, dẫn đầu là Khúc nhị phu nhân. Thấy ba người liền cười nói: "Hôm nay trong phủ mở hội thi đấu võ, hiếm khi thời tiết dễ chịu, mọi người ra thư giãn gân cốt một chút. Ba vị phu nhân nhất định phải xuống tham gia cho vui."
Vưu phu nhân và Tào phu nhân đều cười gật đầu, "Nói ra thì đã lâu không giãn gân cốt, hôm nay có cơ hội phải vận động một phen."
Lưu thị cười với Bách Phúc Nhi, "Vệ thiếu phu nhân, hôm nay cô không thoát được đâu, nhất định phải cùng ta so tài một chút."
Bách Phúc Nhi cũng cười, "Lưu tỷ tỷ nhất định phải nhường ta nhé."
Mọi người cười nói rôm rả hướng về lôi đài thi đấu, đến nơi đã có không ít nha hoàn đang bận rộn. Có lẽ vì người lên đài là các phu nhân nên lôi đài được trải thảm đỏ, có ngã cũng không làm bẩn quần áo, khán đài cũng được bố trí chu đáo, có cả nước trà. Khúc nhị phu nhân cười nói: "Ai muốn xuống trước thì chuẩn bị, ai muốn chậm thì cứ nghỉ ngơi một lát."
Có mấy phu nhân nói muốn tham gia ngay, được hạ nhân dẫn đi thay đồ. Bách Phúc Nhi muốn ngồi xuống nghỉ, Lưu thị đã kéo nàng đi thay đồ, "Đã nói, cô không trốn được đâu, hôm nay nhất định phải đấu với cô vài chiêu."
Bách Phúc Nhi làm ra vẻ mặt đáng thương, "Lưu tỷ tỷ nhất định phải nương tay nhé, công phu của ta chỉ là mèo ba chân thôi."
Nàng trước kia có chút căn bản, trước đó sư phụ đã dốc lòng dạy nàng một thời gian, sau khi sư phụ về tây nam cũng dặn nàng không được lười biếng. Nhưng nàng bận quá cộng thêm lười, tuy Vệ Vân Kỳ tối rảnh cũng sẽ tập cùng nàng, nhưng chơi một hồi lại thành chơi trên giường, trước kia nàng chỉ có một chiêu đó là thuần thục nhất.
Nàng không mang đồ đấu sức, nhưng Khúc gia có chuẩn bị, tìm cho nàng một bộ để thay, Thải Vân lại giúp nàng chỉnh lại tóc, trâm cài đầu cũng gỡ ra. Lúc hai người bọn họ xuất hiện trở lại thì bên ngoài tiếng hoan hô và tiếng cười nói vang dội. Một vị phu nhân có vẻ hơi cường tráng đã thành công đè một vị phu nhân nhỏ nhắn xuống đất. Phu nhân đó cười xin thua, "Thua rồi thua rồi, mau kéo ta lên."
Bách Phúc Nhi nhỏ giọng nói với Lưu thị, "Lưu tỷ tỷ, tỷ nhẹ nhàng đè ta xuống là được, đừng đánh ta."
Lưu thị bật cười, "Ngươi còn lằng nhằng ta đánh ngươi ngay đấy."
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận