Ta Cả Nhà Đều Tại Nhảy Đại Thần

Ta Cả Nhà Đều Tại Nhảy Đại Thần - Chương 260: Ngoan ngoãn, nàng thật là thông minh (length: 7796)

Trưởng thôn suy tính rất chu đáo, mấy chuyện ăn uống này dễ giải quyết, những hộ mới đến có thể đến nhận lương thực, dè sẻ thì cũng đủ ăn, nhưng người ta nha môn chỉ quản cho ăn chứ không quản chỗ ở, mà giờ sắp vào đông rồi, đám người này ngay cả chỗ dung thân cũng không có, lúc đến chỉ mang theo cái bọc nhỏ, chẳng có gì khác, vậy sao được chứ?
Vậy nên mới có cảnh tượng trước mắt lão Phương và mọi người thấy, khi đám người mới đến tập trung đông đủ, trưởng thôn mới lên tiếng, "Từ nay về sau, chúng ta là người cùng một thôn, chuyện xóm giềng tương trợ vốn nên thế, cũng chẳng có gì, chỉ là chút tấm lòng của mỗi nhà, trước hết cùng nhau vượt qua cửa ải khó khăn này đã."
"Người trong thôn đã bàn bạc với nhau, nhân lúc mọi người chưa bận rộn gì, trước hết giúp các ngươi dựng tạm nhà cửa, giờ sắp sang đông, ở nhà tranh tạm bợ này không được."
Thấy những người này định ở tạm trong những túp lều cỏ, các bà các mẹ trong thôn cùng đi theo đưa đồ đều không nỡ, tiếc là ai nấy cũng không dư dả, cũng chẳng giúp được gì nhiều.
Nhà ngươi hai cái bát, nhà ta mấy quả trứng gà, nhà nàng một giỏ rau…
Cứ như vậy, mọi người góp nhặt lại, miễn cưỡng cũng đủ cho mỗi người một cái bát, thêm mấy chiếc chăn cũng đủ cho người già và trẻ nhỏ dùng trước, lão Phương và mọi người cảm động rưng rưng, tất nhiên lại là một tràng cảm ơn rối rít.
Hôm sau, người nha môn đến, ai nấy cũng ghi tên cho lão Phương, vậy là kể như họ đã là thôn dân hợp pháp của thôn Văn Xương.
Đến buổi chiều, tất cả đàn ông trai tráng trong thôn đều đến sân phơi lúa họp bàn, lão Phương cùng mọi người ra mặt làm quen, nhận mặt những người trong thôn, các nam nhân đều vui vẻ hòa đồng, nói sau này là người một thôn, có gì cứ lên tiếng.
Về phần trúc trong rừng trúc thì sao, đám trai tráng cũng không để bụng, điều họ để ý là xưởng làm giấy kia, trong thôn có xưởng, không phải đi đâu xa mà có việc làm, ai mà không động lòng?
Khi họ biết xưởng muốn tuyển những người trên bốn mươi tuổi thì có hơi tiếc nuối, nhưng nghe nói phải đến năm sau mới có việc, nên cũng tạm thời gác ý định qua một bên.
Tiếp theo, mọi người giúp chặt trúc, giúp lão Phương lợp nhà, còn phụ nữ thì gánh giỏ ra rừng trúc nhặt củi.
Xưởng chỉ cần trúc, những cành cây đều bỏ đi, vứt xuống đất, ai muốn thì cứ nhặt, mấy thứ này quý lắm đấy, bó lại phơi khô, dùng để nhóm bếp rất tiện, lửa cũng rất lớn.
Cả thôn Văn Xương đều bước vào thời kỳ bận rộn, lão Phương cũng cho mọi người trong thôn thấy chút thực lực của mình, sau khi người nha môn đem lương thực về, những người này bắt đầu tìm thợ mộc đóng đồ dùng, mua rất nhiều phôi bùn, mua vải vóc may quần áo, mua đồ dùng thường ngày, hoàn toàn khác với đám dân lưu lạc chẳng có xu nào.
Bách Lý Xương bận rộn nhất, vì anh muốn chuyển nhà mới.
Vốn định từ từ hãy chuyển, dù sao thì nhạc phụ cũng đến rồi, chuyển vào nhà mới thì lại chật chội, nhưng Bách Xương Bồ sắp cưới rồi, phải nhanh chóng thu dọn phòng mới ra.
"Ta từ hồi về đến giờ vẫn chưa chính thức mời mọi người một bữa cơm, vậy dứt khoát lần này làm chung luôn đi."
Nói xong, anh vui vẻ kéo Bách Lý Huy vào góc, "Cha vợ ta cho ta năm lượng bạc, nói là phụ cấp làm tiệc."
"Cha vợ ngươi cũng được đó."
"Còn phải nói à." Bách Lý Xương có chút đắc ý, "Với cái tình cảnh của ta lúc đó, mà ông ấy còn chịu gả con gái cho ta, còn giúp ta làm ăn phát đạt lên, ân tình này nặng biết bao."
"Ngày đó cuộc sống khó khăn, không ít người đã giúp ta."
Bách Lý Huy lúc này mới ngồi xuống hỏi anh chuyện năm xưa khi anh rời khỏi thôn Văn Xương, Bách Lý Xương thở dài một tiếng, cũng ngồi xuống bắt đầu kể, tóm lại toàn là những cay đắng chua xót...
Cổ tiên sinh ở trong thôn loanh quanh mấy ngày, nhàn nhã tự tại, lúc không có việc gì, ông lại dẫn Bách Phúc Nhi đi leo núi, đứng trên núi nhìn ngắm non sông, quan sát thiên tượng.
Thấy cái gì đặc biệt, ông sẽ dạy cho Bách Phúc Nhi, làm cho cô bé cũng học xem, hầu như là thấy gì nói nấy, xem chừng không muốn dạy cho Bách Phúc Nhi thành cao thủ gì, mà chỉ muốn dạy cho cô biết chút chút mọi thứ.
"Bà ngươi có còn dắt ngươi xem bát nước không?"
Bách Phúc Nhi lắc đầu, "Không có, phần lớn thời gian đều là đại bá mẫu con xem, bà nói xem nhiều không tốt cho bản thân, nhưng mà con vẫn chưa học được cách xem."
Quang đang ngồi bên cạnh run run cả người.
Cổ tiên sinh cười ha hả, "Bà ngươi là người có trí tuệ đó, no bụng là được, chuyện trời đất tốt nhất là bớt đụng vào."
Bách Phúc Nhi không hiểu, "Bà con cũng nói vậy, nhưng sao bà cứ hay nhúng vào vậy?"
Cổ tiên sinh cúi đầu nhìn cô, "Có lẽ bà con cũng không muốn, chỉ là bất đắc dĩ mà thôi."
Bách Phúc Nhi hỏi tới nguyên do, Cổ tiên sinh lại không nói, làm ra vẻ cao thâm khó dò, Bách Phúc Nhi bất đắc dĩ trợn mắt, đúng là, một đám đều thích nói chuyện kiểu bỏ lửng.
"Sư phụ ơi, có phải sư phụ cũng đang ăn cơm nhà trời không?"
Cổ tiên sinh cười, "Sư phụ ăn cơm đạo lớn, nhưng loại cơm này ăn nhiều cũng không tốt."
Bách Phúc Nhi nhíu mày, "Vậy cho nên sư phụ không muốn ăn cơm này nên mới chạy tới đây sao?"
"Sư phụ là đạo sĩ sao?"
Cổ tiên sinh chắp tay đứng, mắt nhìn về phương xa, "Tự nhiên là không phải."
Bách Phúc Nhi chớp chớp mắt, im lặng tính toán một chút trong lòng, "Sư phụ là người của Khâm Thiên Giám sao?"
Ánh mắt Cổ tiên sinh rất phức tạp, "Con còn biết Khâm Thiên Giám à?"
"Vâng ạ."
Bách Phúc Nhi cười tủm tỉm nói, "Con đọc trong truyện ấy."
Nhà Vu huyện lệnh chắc chắn là quan, Lưu công tử không sợ Vu huyện lệnh, chứng tỏ nhà Lưu công tử có khả năng mạnh hơn nhà Vu huyện lệnh, cũng là quan.
Cả hai người đều nể sợ sư phụ nàng, vậy sư phụ nàng chắc chắn rất mạnh.
Chắc chắn là ăn cơm quan.
Trong triều đình phụ trách xem thiên tượng, đó là Khâm Thiên Giám mà!
Ngoan ngoãn, cô thật là thông minh!
Cổ tiên sinh hỏi cô bé đã nghĩ ra như thế nào, cô kể lại một lần suy nghĩ của mình, Cổ tiên sinh nghe xong ánh mắt càng thêm phức tạp.
Sau đó ông nói một câu, "Con bé đừng nghĩ nhiều chuyện như vậy, bằng không chưa già đã yếu, thành bà lão mất."
Ông không trả lời trực tiếp câu hỏi, làm cho Bách Phúc Nhi cảm thấy phỏng đoán của mình đúng đến tám chín phần mười, chậc chậc chậc.
Chiều hôm đó, lại có người đến tìm Lý bà xem bát nước, Lý bà nghĩ một hồi rồi gọi Tiểu Lý thị đến phòng sau, sau khi đưa khách, Lý bà liền bảo Tiểu Lý thị vào phòng, cũng không biết làm gì bên trong, đến tối mới thả ra.
Buổi tối hôm đó sau bữa cơm, Lý bà chính thức tuyên bố, việc Tiểu Lý thị xem bát nước coi như xuất sư, "Từ nay về sau con có thể tự mình tiếp khách, tự mình kiếm tiền."
Ánh mắt bà dừng trên người Tiểu Lý thị, "Những điều cần dặn dò thì buổi chiều ta đều đã dặn rồi, cũng đừng có thấy tiền nào cũng muốn kiếm."
Tiểu Lý thị có phần kích động, xem bát nước là việc kiếm ra tiền, mấu chốt là chẳng cần làm gì mà khách tự tìm đến, gặp khách sộp có thể kiếm mấy chục hai không phải chuyện đùa, ít thì cũng được một hai trăm văn, quá đủ chi tiêu cho cuộc sống.
"Vậy thì..." Ánh mắt nàng nhìn về phía Bách Phúc Nhi, "Đại bá mẫu mới xuất sư, vẫn phải để Phúc Nhi làm giúp cho ta một thời gian đồng tử tiên nương, để trấn yểm một chút."
Bách Phúc Nhi cười tủm tỉm gật đầu, "Con đồng ý."
(Hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận