Ta Cả Nhà Đều Tại Nhảy Đại Thần

Ta Cả Nhà Đều Tại Nhảy Đại Thần - Chương 645: Tiền phủ lại không quá bình (length: 7923)

Vệ phu nhân chờ người biết tin Vệ Vân Kỳ trở về đều vui mừng khôn xiết, nhanh chóng xúm lại vây quanh hắn, lo lắng hỏi han có bị thương khi ra ngoài không, có phải chịu khổ chịu tội gì không, công việc có thuận lợi không, Vệ Vân Kỳ đều lần lượt trả lời, mọi người mới an tâm.
Biết hắn chỉ có thể ở nhà nghỉ ngơi nửa ngày, chiều nay đã phải tiếp tục đi làm, Vệ phu nhân vội vàng bảo nhà bếp chuẩn bị đồ ăn ngon, nói muốn bồi bổ cho hắn thật tốt.
Vì có hắn ở nhà, Bách Phúc Nhi cũng chẳng đi đâu, rảnh rỗi nói muốn đi xem con la lớn, Vệ Vân Kỳ mới bảo con la lớn còn chưa về, "Ta cũng không biết ý nó thế nào, không chịu về, cứ đi cùng mọi người trong doanh."
Nhắc tới con la lớn, hắn kể chuyện nó biểu hiện trên đường, và cả lần gặp nguy hiểm đó, "Con la đó thật sự rất có linh tính, cảm giác như muốn thành tinh rồi ấy, nó còn biết thừa dịp hỗn loạn dắt cả đàn la đi, lại còn biết đường nữa chứ, hiểu được tới cổng thành thì dừng lại chờ bọn ta, các tướng sĩ đều bảo chắc chắn là do thường xuyên đi đạo quán cùng ngươi, nên được khai quang."
"Còn nói nó là đệ tử của Tam Thanh."
Lần này mang con la lớn ra ngoài có thể nói là quyết định sáng suốt nhất, "Nó căn bản không cần ai sai bảo, tự mình đi cùng được, ta còn thấy mấy con la khác cũng thân nó nữa."
Vệ Vân Kỳ càng nói càng hoang mang, sao mà nói, hắn cảm thấy con la lớn giống như là người vậy.
Khóe miệng Bách Phúc Nhi hơi giật giật, nàng gần như có thể tưởng tượng ra chuyến ra ngoài vừa rồi của con la lớn vênh váo thế nào, "Kệ nó, nó muốn về thì tự khắc sẽ về với ngươi thôi."
"Hôm nay ngươi mà ra doanh thì mang theo cả Hạt Vừng đi."
Con la đó giờ được nuôi như khuê nữ nhà giàu, cũng không phải làm việc gì mấy, sức cũng không mạnh, nhìn thì thích mắt đấy, chỉ là chẳng có tác dụng gì cả, cứ nuôi thế này mãi thì không ổn, cứ lo sẽ nuôi thành đồ bỏ đi mất.
Vệ Vân Kỳ nghiêng đầu hỏi, "Bọn chúng là một đôi hả?"
"Chắc vậy." Bách Phúc Nhi cũng không rõ quan hệ giữa hai con la, "Thế không?"
Những ngày sau đó Vệ phu nhân tất bật chuẩn bị đồ cho năm mới, còn mang cả Bách Phúc Nhi theo, có rất nhiều thứ muốn dạy nàng, thành ra Bách Phúc Nhi cũng tất tả theo, ngoài học việc ở nhà còn phải cùng sư huynh Hữu Khắc bàn chuyện trồng rau, mà còn phải lo việc tiệm bánh ngọt nữa.
Nói thật lòng người đúng là kỳ lạ, bánh ngọt nhà nàng bán đắt như thế, mà càng đắt thì càng hấp dẫn mấy phủ quan lại quyền quý tìm tới mua, nghe đâu thường xuyên có thể thấy quản sự các phủ cãi nhau vì giành mua bánh, đến cuối năm, ngoài việc phải chuẩn bị một chút quà Tết cho các nhà, còn phải chuẩn bị tung ra hộp quà năm mới, đồng thời triển khai dịch vụ đặt làm riêng, Vệ Vân Tinh cả ngày đều bận tối mắt vì mấy việc này.
Ngày tháng cứ thế trôi qua thêm mấy hôm, hôm đó Tào phu nhân tới chơi, ngoài việc đến nói muốn đặt riêng mấy hộp quà dùng làm lễ tất niên, còn cố ý kể cho nàng nghe chuyện Tiền phu nhân, về những trò hề của Tiền phu nhân thì bà ta chướng mắt là điều đương nhiên rồi, nhưng Bách Phúc Nhi nói chuyện này chưa xong, nên bà ta cố ý phái người canh chừng Tiền phủ.
"Nghe nói trong đó dạo này không yên ổn, sắp tết nên nhà nào cũng mua nhiều gà vịt về nuôi, là để tránh đến tết lại không mua được, nghe đâu gà vịt Tiền phủ mua về thì đêm hôm trước đã chết sạch, chó trong nhà sủa cả đêm, rồi sau chó cũng lăn ra chết luôn."
"Ngươi nói xem có lạ không?"
Với dân thường mà nói một con gà bình thường chết đi thôi đã xem như điềm gở, huống hồ gà vịt nhà Tiền phủ một đêm chết sạch, chó lại sủa cả đêm, càng là chuyện bất thường, không thể không khiến người ta suy nghĩ nhiều.
Bách Phúc Nhi thở dài, "Chuyện này như kiểu bệnh ấy, đáng lẽ có chút thuốc là khỏi thôi, nhưng cứ nhất định phải kéo cho đến lúc nguy kịch mới chịu coi trọng, thôi, cái loại người giả danh lừa bịp như ta cũng chẳng quản được, tự cầu phúc đi."
Tào phu nhân cũng thở dài, rồi lại kể chuyện đặt bánh ngọt, Bách Phúc Nhi cũng gác chuyện của Tiền phu nhân sang một bên, bàn về hoa văn trên hộp quà.
Lại thêm hai ngày, trời mỗi lúc một lạnh hơn, cũng may Vệ Vân Kỳ đã về, buổi tối Bách Phúc Nhi có ổ chăn ấm áp hơn nhiều.
"Chuyện nhà họ Tiền sao rồi?"
Vệ Vân Kỳ hỏi đến chuyện này, Bách Phúc Nhi cũng không giấu diếm, kể đầu đuôi mọi chuyện cho hắn nghe, Vệ Vân Kỳ ngẩng đầu lên, "Nghiêm trọng lắm à?"
Bách Phúc Nhi ngồi xuống, "Ta nghe nói đêm hôm trong phủ nhà họ có người bắt đầu gặp ác mộng, theo đà này thì có lẽ chúng ta phải chuẩn bị lễ để viếng đám ma vào trước Tết mất thôi."
Vệ Vân Kỳ khẽ nhíu mày, nhớ tới Tiền tướng quân, "Nhìn ông ta là thấy không ổn rồi, hôm nay thì lạnh đấy, cũng chỉ là lạnh thôi, nhưng người ông ta có cái gì đó làm người ta rất khó chịu, âm, âm lãnh, lại còn mặt mày xám xịt, nhìn kiểu gì cũng thấy là sắp xui xẻo."
Bách Phúc Nhi trêu hắn, "Ôi, giờ ngươi cũng biết xem tướng mạo rồi hả?"
Vệ Vân Kỳ bảo cái tướng đó rõ mồn một, "Nhìn như đang bị ma quỷ bám vào người."
Bách Phúc Nhi xấu tính nghĩ đó là đáng đời, "Người trong đạo quán muốn ra tay cứu họ, kết quả Tiền tướng quân vừa tới đã hất Vị Phong bọn họ ra ngoài, còn nói ta giả danh lừa bịp nữa chứ, mà Tiền phu nhân cũng đúng là không có đầu óc, tự mình làm gì chẳng rõ hay sao? Còn đi bôi nhọ ta nữa chứ, ta không thèm quản họ nữa, muốn ra sao thì ra."
Vệ Vân Kỳ cũng có nghe chuyện này, "Hôm nay Tiền tướng quân còn cố ý bảo ta, đại ý là kêu ta quản cho tốt ngươi, ta bảo hắn lo cho tốt việc nhà hắn đi."
"Hắn trước giờ vẫn không vừa mắt ta, cảm thấy ta chỉ là loại tiểu nhân a dua nịnh bợ."
Hai vợ chồng một hồi lâu xả giận, mà lúc này Tiền phu nhân đang bị bọn họ xả giận tâm như rớt xuống đáy vực, cái cảm giác đó lại quay trở lại, lại còn mạnh hơn trước nữa, đúng lúc lại có người đến báo trong phủ liên tiếp có người mắc bệnh, ai nấy đều sốt cao, chuyện này làm Tiền phu nhân càng thêm kinh hãi.
Bà ta muốn đi mời đạo trưởng Càn Nguyên quan tới lần nữa, nhưng vừa mới mở miệng thì bị Tiền tướng quân từ chối, "Trong phủ đã chướng khí mù mịt thế này, còn để người ngoài xem vào thì ra làm sao?"
Ông ta không đồng ý, Tiền phu nhân cũng chẳng có cách nào.
Từ ngày đó trở đi chuyện đáng sợ nhất của cả phủ Tiền là màn đêm buông xuống, cứ đến tối là mọi người lại sợ chết khiếp, luôn cảm thấy trong phủ âm phong nổi lên từng cơn, không yên ổn chút nào.
"Ngươi có nghe chuyện nhà họ Tiền chưa, nhà đó có ma."
Ôn Gia quận chúa mặt mày hớn hở chạy đến chỗ Bách Phúc Nhi, vừa ngồi xuống chưa kịp uống trà đã kể, "Chuyện truyền ra cả rồi, bảo người nhà họ ai cũng nằm mơ thấy người chết trước đây trong phủ, còn cười với họ nữa chứ, nghe thôi đã thấy ghê rồi."
Thấy nàng mặt mày hớn hở, ngọn lửa bát quái cháy bừng bừng, Bách Phúc Nhi gượng cười một chút, "Mặt ngươi thế này thì có chỗ nào thấy đáng sợ hả?"
Ôn Gia quận chúa liếc nàng một cái, "Tại Tiền phu nhân chạy đi nói ngươi là giả danh lừa bịp thôi, nàng ta xui xẻo thì ngươi không vui sao?"
"Ta nói ngươi nghe này, nếu bà ta lại tới cầu ngươi thì nhất định đừng có đáp ứng, thứ gì đâu, dùng người thì xun xoe mà không dùng nữa thì thôi, đúng là phải để cho ma quỷ nó thu mới đúng."
Bách Phúc Nhi mời nàng uống trà, "Bà ta có cầu ta cũng vô ích thôi, đã đến nước này rồi, ta chỉ có thể đứng ngoài mà nhìn thôi."
"Ngươi có biết đâu, đáng lẽ vẫn còn cứu được đấy, đạo trưởng đạo quán đã nghĩ ra cách rồi, ai ngờ Tiền tướng quân lại đuổi họ đi mất, chuyện này hối hận cũng vô dụng thôi."
(hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận